Kênh Phụ Nữ Kênh Phụ Nữ

Chuyện cái "nắp vung" không vừa khít "cái nồi" (2)

KENHPHUNU.COM  | 16:00 , 18/06/2015
Chuyện cái "nắp vung" không vừa khít "cái nồi" (2)

Tôi gào thét chửi bới anh thậm tệ. Bao nhiêu ngày dồn nén, tôi xả hết, trút hết lên đầu anh. Tôi như thành người khác, con người hoàn toàn xa lạ với Tôi thường ngày. Nỗi đau tột độ khiến tôi như vậy đó!

App hoa anh đào

Tối đó chồng về muộn hơn thường lệ, anh kêu mệt, không muốn ăn và đi nằm sớm. Tôi chỉ muốn kéo tay chồng lại để hỏi thẳng, anh đang làm gì sau lưng tôi. Nhưng thêm một lần tôi nén lại. Tôi không muốn bứt dây động rừng. Ngày hôm sau, tôi thu xếp công việc sớm và tới công ty chồng, trước giờ nghỉ trưa khá sớm. Bạn tôi thông báo hôm đó chồng không ra ngoài gặp đối tác. 

Rồi thì tôi đã thấy chồng ra ngoài. Anh vẫy taxi, tôi bám theo. Chiếc xe đỗ ở 1 nhà hàng ven hồ, rất lịch sự. Anh bước vội vào, tôi theo sau. Lần tìm theo từng ô bàn ghế, tôi nhói lòng khi nhận ra chồng đang ngồi với 1 người đàn bà, họ đang tựa vào nhau. Tôi nhìn từ phía sau! Tôi như muốn khuỵu xuống, tôi đã nghĩ sẽ tới gặp họ và làm tanh bành mọi thứ. Nhưng không hiểu sao, tôi không thể! Tôi như đi trên mây suốt quãng đường về. Tôi về nhà mình, tôi phải nghĩ cách để níu kéo chồng trở lại, cho dù người đàn bà đó là ai!

Tôi đi chợ, mua món ngon anh thích, lau dọn nhà thật kỹ cho bóng sạch. Tôi tắm rửa, xức loại nước hoa thơm ngọt anh tặng ngày sinh nhật- mùi anh nói rất thích. Tôi chờ chồng về, sau khi nhắn anh. Hơn 9 pm anh mơi về nhà, con đã ăn và đi ngủ. Anh, như mọi khi, chào tôi rồi đi vào phòng tắm. Tôi níu anh lại, hỏi anh nhận được tn của tôi không? Anh tỏ vẻ hối lỗi, anh bận quá không vế sớm được! Máu tôi muốn sôi lên vì giận, tôi trả vờ hỏi, chắc trưa nay anh cũng không nghỉ ở công ty để làm.xong việc à? Chồng tôi vô tư gật đầu! Vậy là anh nói dối tôi! Tôi đau lắm! Tôi hỏi luôn, anh có điều gì dấu em không? Anh thoáng sững lại rồi bảo tôi đừng nghĩ lung tung. Anh chẳng qua bận và nhiều áp lực quá! Dối trá!

Lúc đó tôi đã chắc tới 99% chồng có người khác rôi. 1% còn lại, tôi hy vọng, anh vẫn còn chút tình nghĩa vợ chồng! Tôi hoang mang không biết sẽ xử sự thế nào đây, nếu tôi vạch trần sự thật với anh, liệu gia đình tôi còn nguyên vẹn? Nhưng nếu tôi cứ âm thầm chịu đựng, hai người đó sẽ còn tiến xa tới đâu? Cả hai lối đi đều bất lợi cho tôi! Suốt đêm đó tôi trằn trọc, nước mắt ướt đẫm gối. Còn anh thì lại ngủ ngon lành. Quay sang nhìn khuôn mặt thân yêu hàng ngày đó mà tôi thấy lòng quặn thắt! Anh có hiểu vì anh, tôi đã hạnh phúc nhường nào, và cũng vì anh, tôi sẽ đau khổ biết bao? Ông Trời ban cho tôi tình yêu và cuộc sống chung với anh trong vài năm ngắn ngủi thế thế thôi sao? Tôi đã làm gì sai ngoài việc luôn hết lòng vì gia đình, vì chồng vì con. Cái thua thiệt ở tôi chỉ là vì tôi không được xinh đẹp như nhiều người. Nhưng chính anh đã nói anh yêu tôi vì sự chân tình và tấm lòng của tôi với anh đó sao? Chồng ơi, nhẽ nào không có gì là vĩnh viễn!!!

Sáng hôm sau, anh đi làm rất sớm. Tôi mới chợp mắt lúc rạng sáng và ngủ say vì quá mệt mỏi! Bình thường mỗi khi đi làm, anh đều hôn nhẹ lên má hai mẹ con, đã tháng rồi, anh chỉ hôn con! Người tôi ngây ngấy như sốt. Vội đưa con tới nhà trẻ vì muộn giờ, tôi tới khám bác sĩ. Bác sĩ nói tôi cần xét nghiệm máu. Tôi có bảo hiểm ở Việt Pháp, họ khám nhanh và nhiệt tình. Kết quả bất ngờ, tôi nhiễm viêm gan B! Cầm kết quả trên tay mà tơi không tin nổi vào mắt mình! Trước khi cưới, chúng tôi cũng kiểm tra tổng quát sức khỏe, hai vợ chồng đều khỏe mạnh. Anh khuyên tôi tiêm phòng viêm gan A,B,C vì anh đã chủng theo công ty rồi. Tôi ừ hữ cho qua, rồi quá vui với cuộc sống và bận rộn vì con cái mà tôi đã lơ là! Tại sao tôi lại mắc virus này! Nghe bác sĩ giải thích, tai tôi như ù đi, tôi mệt mỏi và đau khổ quá rồi!

Nếu anh biết tôi mắc bệnh, liệu anh có xa lánh tôi? Tôi sợ!! Bác sĩ khuyên tôi nên điều trị ngay từ giờ để ngăn cho virus tấn công mạnh vào cơ thể, tôi cần nghỉ ngơi nhiều, vui vẻ, ăn uống theo chế độ. Tôi gật đầu lia lịa dù loáng thoáng nghe họ nói. Cầm đơn thuốc trên tay, tôi về nhà, xin phép nghỉ hôm đó. Tôi gọi cho anh theo thói quen mỗi khi có chuyện, dù vừa bấm số quen thuộc của anh, tôi không thấy thoải mái và hứng khởi như mọi khi. Anh không nghe may! Lúc đó đã hơn 12 giờ trưa, phải chăng họ lại hẹn hò! Lúc này tôi giận run người, tại sao tôi hy sinh mọi thứ cho anh, đến lúc cần có anh, thì anh lại đi ôm ấp người khác. Anh lén lút ngoại tình sau lưng tôi ư! Tôi không can tâm, tôi sẽ tới gặp đôi gian phu dâm phụ kia! Tôi căm ghét họ!

Đúng lúc đang tính tới quán hôm qua gặp chồng thì chị tôi gọi điện thoại. Nhà có 2 chị em nên rất thân. Tôi như vớ được cọc lúc sắp chìm nghỉm, tôi tới gặp chị thay vì đi đánh ghen. Chị chăm chú nghe tôi kể chuyện. Cuối cùng chị bảo tôi nên nói chuyện riêng với chồng. Hỏi thẳng anh ấy về người đàn bà đó, thay vì "đánh ghen"! Tôi nghe lời chị. Tôi nhắn tin bảo chồng về sớm, tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với anh. Chồng tôi không nhắn lại, nhưng hôm đó anh về sớm hơn 7 pm.

Tôi gửi con cho bà ngoại, vợ chồng ngồi đối diện nhau. Thật ngột ngạt!

Tôi chưa kịp hỏi thì anh đã nói trước. Anh vẫn luôn chủ động và tự tin như thế. Anh bảo tôi hay suy nghĩ linh tinh gì mà dạo này hay nghi ngờ và "mặt nặng" với chồng? Nghe anh hỏi, tôi vừa buồn, vừa thấy coi thường. Trí tuệ 1 con đàn bà như tôi vẫn còn đủ để không thua kém anh, vậy mà anh coi thường tôi thế sao? Tôi hỏi anh gần đây không ăn cùng đồng nghiệp mà tới quán X với người đàn bà nào!

Anh sững người khi nghe tôi hỏi. Khuôn mặt trắng trẻo của anh trở nên đỏ dừ rồi xám xanh lại. Anh đang bất ngờ và lúng túng! Tôi hả hê khi chứng kiến diễn biến tâm lý trên khuôn mặt anh. Nhưng rồi lại thấy chua xót, vợ chồng với nhau mà nên nông nỗi này ư! Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt của tôi khiến anh không dám nhìn lại, anh cúi gằm xuống bàn. Anh không nói. Tôi không đủ kiên nhẫn để chờ lâu đến thế. Tôi gào lên, anh đang đi lại với con đàn bà nào sau lưng tôi! Anh không còn liêm sỉ hay sao, nếu không yêu tôi, thì li dị! Làm thế hèn lắm, nhục lắm!

Tôi gào thét chửi bới anh thậm tệ. Bao nhiêu ngày dồn nén, tôi xả hết, trút hết lên đầu anh. Tôi như thành người khác, con người hoàn toàn xa lạ với Tôi thường ngày. Nỗi đau tột độ khiến tôi như vậy đó!

Chồng tôi vẫn không nói gì, để mặc tôi gào thét, mắng mỏ. Tôi đã kiệt sức, mệt rũ người sau khi dùng toàn lực xả hết lên anh. Tôi vật mình xuống ghế. Nước mắt tuôn trào, tôi bất lực rồi! Lúc bấy giờ chồng tôi mới lên tiếng. Anh nói nhỏ tới mức tôi không nghe thấy gì cả, tai tôi ù đặc, mắt tôi nhòa lệ rồi, chỉ còn thở hổn hển thôi chứ nghe thấy gì?  Tôi lấy hết sức tàn, bảo anh nói cho rõ ràng lại. Chồng tôi không nói gì thêm, anh đứng dậy, vào phòng khách và khóa cửa lại!! Trời đất như đổ sụp lên đầu tôi. Vậy là hết! Lúc đó nói gì tôi cũng không nhớ nữa, tôi đã sỉ vả anh đến mức nào? Anh coi thường tôi, anh không thèm nói nữa và bỏ mặc tôi ở lại. Đã tới mức này rồi sao chồng ơi!

Tôi đang mong đợi gì sau khi chửi rủa anh? Chị khuyên tôi khéo léo, vậy mà tôi đã không kiềm chế được. Trời ơi tôi biết làm sao? Tôi gục mặt xuống bàn khóc, tôi đập phá đồ đạc trong nhà. Tôi muốn phá hết, như anh đã phá tan tình yêu, niềm tin và hạnh phúc gia đình tôi! Chồng tôi vẫn như điếc, như mù. Anh không hề chạy ra can ngăn tôi lấy nửa lời. Tôi như con thú bị dồn vào ngõ cụt. Mảnh thủy tinh bắn vào tay tôi, không đau, máu chảy, tôi mặc kệ. Tôi chết còn đỡ hơn sống! Giá như anh không mở cửa ngó xem tôi thế nào. Có thể tiếng đồ đạc loảng xoảng quá lớn khiến anh chú ý. Khi anh chạy tới, tôi đã hoa mắt và rồi không còn biết gì nữa!

Chồng đưa tôi đi cấp cứu. Tôi tỉnh lại, không thấy anh, chỉ có bố mẹ và chị tôi, khuôn mặt họ đau khổ. Mẹ khóc bao lâu mà mắt mẹ sưng húp! Tôi quặn lòng thương mẹ, tôi ghét bản thân mình! Bố bảo tôi dại dột không sao, nhưng giết bố, giết mẹ thì bất hiếu! Tôi quá bất hiếu, chỉ vì người chồng tệ bạc, tôi đã làm đau lòng những người ruột thịt của mình! Đến tối, chồng tôi vào. Tôi không muốn nhìn mặt anh, tôi quay vào trong mà nước mắt lưng tròng. Chồng ngồi lặng lẽ bên tôi. Cứ thế chúng tôi cạnh nhau trong im lặng. Đột nhiên anh nói: em đừng hành hạ bản thân vì anh, không đáng đâu. Em hãy nghĩ tới con, con cần em.

Con cần tôi, đúng rồi. Vậy còn anh? Tôi quay lại hỏi vậy còn anh, anh hết cần em rồi phải không? Em ngu nên mới yêu anh đến mức này đây. Những người yêu em thật sự, họ không bao giờ làm em đau. Còn anh, anh thật ác!  Anh nói, tôi hãy nghỉ ngơi. Ra viện rồi chúng tôi sẽ nói chuyện. Anh xin lỗi tôi rồi ra về! Tôi ứa nước mắt. Ngày xưa khi tôi mổ đẻ, chồng tôi luôn túc trực bên cạnh, không cho ai thay ca trong suốt mấy đêm ở viện. Vậy mà bây giờ, anh bỏ mặc tôi! Tôi mất chồng thật rồi, nhanh quá, bất ngờ quá!

Đêm đó tôi nằm và suy nghĩ. Mắt tôi gần như không mở ra được vì sưng vù sau trận mưa nước mắt đó. Tôi không thể yếu đuối như thế này mãi được! Cho dù tôi có vật vã tới độ nào, mà cụ thể lả bây giờ tôi đang nẳm viện, anh cũng sẽ không thương cảm tôi. Con tôi cần tôi, và tôi cần đảm bảo cho con 1 gia đình ấm cúng. Tôi vẫn phải ráng lên để kéo anh trở lại. Mấy hôm sau tôi ra viện. Mẹ bảo tôi có nỗi buồn gì, hãy kể cho mẹ. Tôi hãy về với mẹ một thời gian. Tôi biết chị đã nói hết với mẹ rồi. Tôi cười thật tươi và bảo mẹ, tôi không sao, chồng tôi còn thương tôi mà. Rồi sẽ ổn thôi, mẹ đừng lo. Tôi về nhà mình. Căn nhà trước đây thật rộng rãi và tiện nghi biết bao, giờ trở nên lạnh lẽo với tôi. Tôi đăng ký lớp học belly dance để giảm vòng 2 vốn hơi mỡ mạng của mình. Tôi đặt mua thêm mấy chậu lan, hoa cảnh thật đẹp để thay thế mấy chậu hoa cũ. Tôi sắm thêm bộ chăn ga gối mới in hình song hỷ. Trang trí lại phòng ngủ. Sắm thêm mấy bộ ngủ thật đẹp và hợp với form người mình.

Đồng thời tôi cũng muốn biết, chồng tôi đang quen ai? Tối hôm đó anh vẫn về. Tôi vui vẻ sắp cơm, nói toàn chuyện vui. Anh cũng hòa theo không khí đó cùng tôi. Cho con đi ngủ xong, tôi tắm rửa sạch sẽ. Anh không có trong phòng ngủ! Anh ngồi ở phòng khách. Tôi nhẹ nhàng bảo chồng về phòng, anh nói tôi đi ngủ trước! Tôi ngồi xuống cạnh anh. Nếu anh không ngủ em cùng thức, em sợ ngủ 1 mình. Rồi tôi hát bài I don't want to sleep alone... Anh nhìn vào mắt tôi, ánh mắt anh rất khó tả. Anh hỏi tôi đa hết hận anh rồi sao? Tôi gật đầu. Anh buồn buồn nhìn tôi: anh đang giằng xé! Tôi nhẹ nhàng hỏi anh người nào khiến anh rũ bỏ vợ nhanh đến vậy? Thật bất ngờ, anh nói với tôi, đó chính là H, người xưa của anh.

Tôi như chết lặng khi nghe tin đó. Hóa ra hai người vẫn keep contact lâu rồi, và cô ấy vẫn chưa lập gia đình, vẫn yêu chồng tôi như ngày nào! Tôi hỏi anh hai người nối lại liên lạc từ lúc nào, sao anh còn lấy tôi để lỡ dở cả hai. Thì anh bảo, sau khi tôi sinh con trai đầu! H là khách hàng của công ty và anh phụ trách hợp đồng với công ty cô ấy! Tôi sững người, vậy là mình đã bị phản bội từ lâu thế cơ ư?

Theo Nka1108 - WTT

Xem tiếp: Chuyện cái "nắp vung" không vừa khít "cái nồi" (3)

CHIA SẺ BÀI NÀY
  • tag
BÌNH LUẬN
chuyen muc lam dep
video lam dep