Kênh Phụ Nữ Kênh Phụ Nữ

Tự sự của cặp đôi lúc làm đám cưới ai cũng khóc

KENHPHUNU.COM  | 09:00 , 21/02/2017

Một chàng trai ngồi xe lăn, một cô gái mang khối u sau lưng, tuy đang ở tuổi thiếu nữ mà cô chỉ mang dáng vóc của một bé gái. Hai con người đó đã đến với nhau, dệt nên một chuyện tình đẹp như mơ và hạnh phúc hơn khi tình yêu của họ đơm hoa kết trái với một bé gái kháu khỉnh. Bài viết dưới đây là tâm sự của chính chàng trai ngồi xe lăn kể về cuộc đời mình.

App hoa anh đào

 Một chàng trai ngồi xe lăn, một cô gái mang khối u sau lưng, tuy đang ở tuổi thiếu nữ mà cô chỉ mang dáng vóc của một bé gái. Hai con người đó đã đến với nhau, dệt nên một chuyện tình đẹp như mơ và hạnh phúc hơn khi tình yêu của họ đơm hoa kết trái với một bé gái kháu khỉnh. Bài viết dưới đây là tâm sự của chính chàng trai ngồi xe lăn kể về cuộc đời mình.

Gia đình nhỏ của Lê Thái Bình (ảnh nhân vật cung cấp).
Gia đình nhỏ của Lê Thái Bình (ảnh nhân vật cung cấp).

Tình yêu sét đánh

Tôi sinh ra đã là đứa trẻ không may mắn, bị nhiễm chất độc màu da cam từ ông nội, thân hình loèo khoèo… phát âm không rõ, gằn từng chữ một. Phải dựa vào chiếc xe ba bánh để đi lại, đến 12 tuổi tôi mới chập chững những bước đi đầu tiên. Tuổi thơ của tôi chỉ là bốn bức tường làm bạn, cách biệt với thế giới bên ngoài. Cho đến một ngày tôi được một người giới thiệu tới Trung tâm dạy nghề của người khuyết tật. Ở đó, tôi được quen em, một người con gái nhỏ nhắn, em không xinh về vẻ bề ngoài nhưng có tâm hồn sáng. Không biết bắt đầu từ bao giờ, em đã chiếm một phần quan trọng trong những suy nghĩ của tôi, cho tôi biết thế nào là một tình yêu. Nỗi niềm ấy như làm nên sức mạnh để tôi đủ can đảm hẹn em đến một không gian yên tĩnh ngỏ lời cùng em. “Mình yêu nhau em nhé, anh sẽ là người che chở cho em cả cuộc đời. Em đồng ý làm người yêu của anh chứ?”. Và thật hạnh phúc khi em nói với tôi: “Đây có phải em đang mơ không anh, lần đầu tiên em hẹn hò và có người con trai tỏ tình, nếu là mơ, em mong mình đừng bao giờ tỉnh giấc. Anh sẽ là người yêu đầu tiên và cũng là cuối cùng của em chứ?”. Tôi trả lời: “Không phải em đang mơ đâu, tất nhiên em sẽ là mối tình đầu cũng là mối tình cuối của anh”.

Em đã mang đến cho tôi bao nhiêu cảm xúc, giúp tôi biết như thế nào là tâm trạng của người đang yêu. Em tâm sự với tôi về cuộc sống hoàn cảnh gia đình. Em sinh ra trong một gia đình làm nông nghiệp. Khi mới sinh ra, em đã phải mang khối u sau lưng, lâu dần ảnh hưởng đến tứ chi, đốt sống cũng như sự phát triển về chiều cao, cân nặng. Tuy ở tuổi thiếu nữ nhưng em chỉ cao chưa đầy 1,2m, nặng 28kg. Tôi cũng kể cho em nghe nhiều về gia đình tôi, rồi cùng hẹn nhau ra những nơi chỉ có hai đứa để tâm sự. Để chứng tỏ tình yêu của mình dành cho em là thật, lần đầu tiên tôi tự tin dẫn em vào quán cà phê chỉ dành cho các đôi tình nhân yêu nhau. Lúc đó, có bao nhiêu người nhìn về phía chúng tôi với ánh mắt lạ lẫm, cùng với những lời xì xào, bàn tán nhưng tôi vẫn mặc kệ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Em có một chút tự ti, ngại ngùng tôi liền thì thầm với em: “Họ nhìn cứ để họ nhìn, chúng ta cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra em nhé, rồi dần dần người ta sẽ hiểu cho chúng ta. Can đảm lên em”. Từ đó, chúng tôi đến quán cà phê đó nhiều hơn. Mọi người cũng hiểu và đồng cảm hơn về tình yêu của hai người khuyết tật.

Tình yêu của chúng tôi cứ thế kéo dài đến khi khóa học kết thúc. Lúc chia tay, tôi ôm em vào lòng thì thầm: “Hãy chờ anh em nhé!”.

Tôi về quê và quyết kiếm cho mình được công việc tự lập, không để phụ thuộc vào bố mẹ nhưng điều ấy cũng không phải dễ dàng. Khoảng cách thời gian, địa lý đã có lúc làm tôi tuyệt vọng và quên đi lời hẹn ước năm xưa với em. Vậy mà em vẫn âm thầm chờ đợi tôi 3 năm trời, không một lời oán trách. Trong 3 năm ấy, tôi chỉ đến thăm nhà em một lần (nhà tôi cách nhà em 70km). Chúng tôi bày tỏ nỗi nhớ nhung với nhau qua điện thoại, qua những lần chat online trên mạng.

Đám cưới ai cũng khóc

Rồi ngày em và tôi chờ đợi đã đến khi tôi có công việc ổn định để có thể nuôi sống bản thân và lo cho cuộc sống này. Nhưng khi chúng tôi nói có ý định muốn thành đôi thì cả hai bên gia đình đều lên tiếng ngăn cấm. “Các con là người khuyết tật, lấy nhau về biết làm gì mà ăn”. Chúng tôi kiên trì thuyết phục hai bên gia đình. Cuối cùng, vì thấy cả hai quá quyết tâm, cũng một phần vì thương con nên cả hai gia đình đều chấp thuận.

Ngày 11/12/2010 được chọn là ngày cưới, tôi không thể nào quên được. Đám cưới rất đông người đến chúc mừng. Họ đến chia vui cũng có, mà tò mò hiếu kỳ trước hai con người khuyết tật, không hoàn hảo cũng có. Một đám cưới vui, nhưng nước mắt lại nhiều hơn nụ cười. Nhìn tôi đi xiêu vẹo bên cô dâu lưng gù mà ai cũng rơi nước mắt. Mẹ khóc, các dì, các bác rồi anh em, họ hàng ai cũng rơm rớm nước mắt. Người đi xem cũng quẹt vội dòng lệ rơi trước lời nói nghẹn ngào của cha và họ hàng nhà gái.

Hôn lễ của chúng tôi tổ chức chu đáo. Trong lúc trao nhẫn, tôi đã khóc. Chắc chẳng chú rể nào như tôi khóc trong đám cưới của mình. Nỗi xúc động quá lớn… tôi đã cố nén, nhưng sao nước mắt cứ chảy dài trước tình cảm mà họ hàng hai bên gia đình,bạn bè đã dành cho chúng tôi.

Khi chúng tôi muốn có con, nhiều ý kiến bàn ra: “Hai người bị tật sinh con ra cũng bị tật thì sinh làm gì cho khổ”. Nhưng cũng giống như những cặp vợ chồng trẻ khác, ai cũng có quyền khao khát được làm cha, làm mẹ và vợ chồng tôi cũng không ngoại lệ, dù chỉ là hy vọng nhỏ nhất, dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì chúng tôi cũng chấp nhận và đối mặt. Khi biết vợ mình có thai, đi khám các bác sĩ nói thai phát triển bình thường, niềm vui cả nhà lại chen lẫn với những dòng nước mắt. Tiếng con gái khóc chào đời trong sự vui sướng của cả làng, niềm hạnh phúc như vỡ òa trong lòng tôi. Cả hai vợ chồng ngắm con gái nhỏ mà mắt rơm rớm: “Chào con yêu, con có biết không, bố mẹ yêu con nhiều lắm… ba chúng ta là một gia đình nhỏ rồi đấy”. Nhìn con gái lớn lên từng ngày tôi như quên hết những chuyện không vui thời thơ ấu của mình. Một ước mơ lớn lao của hai vợ chồng khuyết tật, hy vọng con gái lớn lên khỏe mạnh bình thường như bao đứa trẻ khác. Năm năm ân nghĩa vợ chồng, giờ lại một đứa con gái kết nối cho tình yêu đã làm cho tổ ấm gia đình tôi thêm mỹ mãn và đong đầy hạnh phúc...

Biết rằng con đường mình đang đi là rất dài và sẽ còn có nhiều khó khăn ở phía trước, nhưng chỉ cần có niềm tin chúng tôi sẽ cố gắng vượt qua mọi khó khăn, thử thách để đi hết con đường còn lại.

Lê Thái Bình

Nguồn: gia dinh

CHIA SẺ BÀI NÀY
BÌNH LUẬN
chuyen muc lam dep
video lam dep