Kênh Phụ Nữ Kênh Phụ Nữ

Đau đớn khi chồng ngoại tình... (P.3)

KENHPHUNU.COM  | 14:00 , 15/07/2015
Đau đớn khi chồng ngoại tình... (P.3)

Suốt dọc đường đi làm, Minh không thể tập trung lái xe, nước mắt cô cứ nhòe nhoẹt, thêm chiếc kính cận thỉnh thoảng lại mờ đi vì hơi thở nức nở.

App hoa anh đào

Lấy lí do là cô chuyển việc sang công ty mới bận bịu hơn, thêm việc bà Nội về quê không có người đỡ đần, Minh nói chuyện thẳng thắn nhẹ nhàng với anh và đề nghị anh thu xếp công việc về sớm để đón con trai và phụ cô chăm sóc tiểu yêu ấy. Và tất nhiên, anh không còn mẹ để dựa dẫm, không còn lí do để thoái thác, anh đã đồng ý. MInh mừng thầm vì cuối cùng cô cũng đã thành công phần nào.

Quả thật công việc mới của cô bận hơn rất nhiều, cô gần như phải hoạt động hết 100% công suất để hoàn thành việc sớm mà về nhà đúng giờ để đón con gái và lo chuẩn bị cơm chiều. Cô tranh thủ học để làm một số món ăn chay cho người mắc bệnh gút dành riêng cho anh, để thể hiện sự quan tâm.

>> Đau đớn khi chồng ngoại tình...(P.1)

>> Đau đớn khi chồng ngoại tình...(P.2)

Cô cũng không ép các con ăn nhiều để bữa ăn diễn ra nhẹ nhàng hơn, mặc dù nhiều lúc cô hơi thất vọng vì anh chỉ thích ăn cơm với cái ti vi. Buổi tối, cô giảm áp lực học hành của con trai lớn, để con được nghỉ sớm và đề nghị con cùng chơi một số trò chơi với mẹ và em bé. Khỏi phải nói, con trai cô vô cùng thích thú và sung sướng. Tiếc là bố chúng không tham gia, chỉ thỉnh thoảng cười, rồi đi cafe.

dau-don-khi-chong-ngoai-tinh

Cô chuẩn bị một món quà cùng thiệp chúc mừng với những lời lẽ ngọt ngào

Sắp đến ngày sinh nhật của anh, cô chuẩn bị một món quà từ rất lâu, cùng một thiệp chúc mừng với những lời lẽ ngọt ngào nhất, điều mà cô hay làm khi anh và cô còn đang yêu đương, nhưng từ khi lấy nhau về, cô không còn hay viết thiệp tặng anh nữa. Để tạo sự bất ngờ, sáng sớm hôm ấy, cô chủ động sang phòng ngủ của 2 bố con, thì thầm vào tai anh:

– Anh à! (không phải là bố nó ơi)
– Gì? Còn sớm mà.
– Dậy đi, sáng nay chiều vợ một chút đi.
– Ô hay, hôm nay ăn nhầm gì hay sao mà lại biết đòi thế?
– Em thấy nhớ anh.
– Dở thật rồi!

Anh lục tục bò dậy, miệng còn tủm tỉm dù mắt vẫn nhắm.

Sau những giây phút mặn nồng tranh thủ, Minh cầm gói quà tặng anh kèm theo một câu nhẹ nhàng:

– Tặng sinh nhật anh nè, có thiệp đấy, nhưng anh đọc sau đi. Đến giờ gọi 2 con dậy đi học rồi.

Anh nhìn món quà trong 2 giây rồi buông một câu:

– À, sắp đến sinh nhật của cô nên cô tặng tôi quà để hôm đó tôi tặng quà cho cô chứ gì? Không có đâu nhá.

Không biết anh nói đùa hay nói thật, cô chỉ thấy uất nghẹn trong lòng, cô trừng mắt nhìn anh, thấy thái độ thản nhiên và khuôn mặt đanh lại của anh, Minh không nói gì, đóng sầm cửa đi vào phòng con gái.

Suốt dọc đường đi làm, Minh không thể tập trung lái xe, nước mắt cô cứ nhòe nhoẹt, thêm chiếc kính cận thỉnh thoảng lại mờ đi vì hơi thở nức nở. Sao cô lại thấy ấm ức thế này, đến sinh nhật của mình mà cô còn quên mất, cô không còn nhớ là anh và cô có ngày sinh nhật rất gần nhau, thế mà anh lại có thể nói như vậy.

Dù là đùa hay không, nhưng cô vẫn cảm thấy những cố gắng của mình bị anh coi thường, bị anh coi là trò trẻ con. Anh vẫn thế, vẫn như bao năm qua, chỉ đối xử với cô gia trưởng như với một đứa con, coi cô như người giúp việc, chứ không phải là người đàn bà của anh. Ừ thì ưu điểm của người gia trưởng là biết lo cho gia đình, đối nội đối ngoại tốt, nhưng đối với vợ thì sao lại dở thế?

Hôm nay là thứ 6, văn phòng cô ít việc hơn thường ngày, Minh lên tầng thượng của tòa nhà, mua một tách cafe và một chiếc bánh ngọt, nhắn tin cho sếp là em có việc bận đến muộn, cô ngồi trên đó để yên tĩnh suy nghĩ. Tự dưng cô thấy nhụt chí thế này.

dau-don-khi-chong-ngoai-tinh

Minh lên tầng thượng của tòa nhà, mua một tách cafe ngồi yên tĩnh suy nghĩ

Phải chăng anh hơi sốc khi tự dưng sau 6 năm 2 người sống đơn giản như vậy, cô lại trở nên kì lạ, lãng mạng đột ngột. Hay anh chỉ muốn cô đơn giản làm mẹ của các con anh, chu toàn việc nhà, và đừng đòi hỏi anh sự quan tâm đặc biệt hơn. Cô nhớ lại cách đây mấy năm, khi đó kinh tế còn khó khăn, cô muốn mua một chiếc máy giặt để khỏi vất vả, dành thời gian chăm con. Anh chỉ nói: nhà có máy giặt di động rồi, còn mua làm gì, tốn kém. Lúc đó cô hét lên:

– Tôi không phải là cái máy giặt của anh nhá.

Vì lòng kiêu hãnh, cô đã ứng lương và tự đi mua chiếc máy giặt cửa ngang gần chục triệu bạc. Thế nhưng, cô vẫn phải giặt tay những chiếc áo sơ mi đắt tiền của anh, vì tiếc.

Cô tự hỏi: Anh không thương cô ư????

– Chị trốn việc đấy à????

Giật mình vì một giọng hỏi từ phía sau, MInh quay lại. Hóa ra là Thắng,cậu em kém một tuổi làm phòng đánh giá chất lượng sản phẩm.

– À, hôm nay tự sướng một tí.
– Em chẳng thấy ai tự sướng mà mặt lại như cái bánh đa nhúng nước thế cả.
– Nè, ý cậu là chê chị mặt nhàu à?
– Không, em sợ ăn đập lắm. Nhưng chị có chuyện gì à?
– Có chuyện gì đâu. Mấy giờ rồi, xuống đi.
– Còn sớm, sếp chưa đến đâu. Đợi em uống nốt cốc cafe rồi cùng xuống.

Minh cười nhẹ gật đầu.

– Chị vào làm phải được 2 tháng chưa nhỉ?
– uh, sắp rồi.
– Sao em thấy chị ít tụ tập với mấy chị em trong cty thế?
– Chị vẫn nói chuyện đấy chứ,chắc là do công việc mới, chị đang làm quen nên hơi bận.
– Mấy lần bọn em đi ăn tối với nhau, chẳng rủ được chị.
– Chị phải về vì còn phải đón con nhỏ mà em.
– Thỉnh thoảng đẩy cho chồng việc đó mà đi giao lưu chứ chị.
– Anh cũng bận,lại đón cu lớn, chị mà trốn thì một tay anh í không làm xuể đâu.
– Sắp tới, công ty mình cho đi du lịch Đà Nẵng, chị có đi không?
– Thế à, chị chưa biết thông tin đó đấy.
– Haizzz, chị đúng là chỉ biết con với cái.

Cuộc nói chuyện cứ kéo dài vì Thắng cứ hỏi mãi hỏi mãi. Minh cũng hơi ngạc nhiên là tại sao cậu ta lại nghĩ ra được nhiều điều để hỏi đến vậy, mà cũng chịu khó hỏi dù cô trả lời không nhiệt tình là mấy. Nhưng phải cảm ơn cậu ta, vì phải nghĩ để trả lời những câu hỏi bất tận kiểu ấy mà cô quên mất nỗi ấm ức sáng nay.

Những ngày tiếp sau đó, Minh lại trở về thói quen sống đơn giản. Cô không muốn mình làm gì khác đi để phải nghe những câu không hay từ anh. Ngày sinh nhật cô đúng vào chủ nhật. Cô bắt taxi đưa 2 con lên nhà ông bà ngoại cách đó 18km để chơi, còn anh vẫn đi làm như bình thường. Cô tự cười mình: thói quen 6 năm rồi, làm sao thay đổi được đây. Đã bao giờ cô hờn dỗi chồng vì anh không để ý đến ngày sinh nhật cô đâu, và những năm trước, ngày sinh nhật của anh cũng trôi qua đơn giản thôi mà. Cô cả nghĩ quá rồi, cứ đơn giản thế này lại hay.

– Renggggggggg

Tiếng chuông đt của cô rung lên bần bật trong túi. Minh hơi ngạc nhiên vì tự dưng Thắng lại gọi cho cô. Vẫn giọng điệu chị em đùa vui nhau ở công ty, Minh nhấc máy:

– Giề đấy?
– Chị đang ở đâu?
– Nhà.
– Hôm nay không đi đâu à?
– Có.
– Đi đâu?
– Lang thang trong phòng.
– Trời ạ. Thế tại sao hôm qua mọi người thông báo là hôm nay tổ chức sinh nhật cho mấy chị em trong tháng này mà chị lại từ chối tham gia?
– Không ai trông con cho tôi.
– Vác chúng tới đây, bọn e thay nhau chiến đấu với chúng cho.
– Hả…….
– Hả gì nữa? Đồng ý đi.
– Từ từ đã nào, tự dưng rối lên.
– Thế nhá, 5p nữa em gọi lại kiểm tra.

Ngẩn người ra một lúc, Minh tặc lưỡi định bụng cứ kệ tụi nó, không có cô thì chợ vẫn vui mà, chứ đi chơi mà có 2 cái đuôi đi theo mệt lắm. Em gái cô suốt ngày mắng cô là bà già 30 tuổi, rồi là “tại sao 30 thì lại lười đi chơi thế ko biết, em là em phải tranh thủ chơi kẻo 30t mà như chị thì phí tuổi xuân quá”. Trách sao được, ai bảo cô lấy chồng sớm, đẻ con sớm làm gì.

– Thế nào, đi tới đâu rồi?
– Hả. À… chưa đi.
– Sao thế?
– Ngại quá, bọn em cứ vui với nhau đi.
– Bọn em quyết định là chị chưa tới thì chưa khai tiệc đâu.
– Lắm chuyện quá.
– Chị ở đâu em đến đón nhé?
– Thôi thôi, tôi tự đi.

dau-don-khi-chong-ngoai-tinh

Cô chọn một bộ đồ đơn giản với áo font và quần jean cho tiết trời tháng 6

Hay là mình cứ đi nhỉ? Đến đó, các con có ăn ít một tí nhưng cũng sẽ chẳng gày đi đâu. Đây cũng là cơ hội để mình vui vẻ mà trẻ ra một tí, cho cuộc sống này bớt nhàm chán. Cô chọn một bộ đồ đơn giản với áo font và quần jean cho tiết trời tháng 6, như thế cũng tiện để cô chạy theo 2 giặc giời của mình.

Bữa tiệc được tổ chức tại Sen Tây Hồ, không gian quá ư là lí tưởng cho các bé vui chơi. Một số chị ở phòng ban khác cũng cho con đi theo, thế là con cô có bạn để chơi nên không quấn mẹ nữa. Đặc biệt là Thắng, cậu ta nhận bế con gái chị, để chị rảnh rang ăn uống và tám chuyện với các đồng nghiệp. Đến tận 3h chiều tiệc mới tàn. Con trai chạy nhảy đã thấm mệt, còn con gái đã ngủ ngon lành trên tay Thắng.

– Chị đi cùng xe với em về đi, để cháu ngủ cho ngon.
– Để chị thuê taxi, chứ đi xe máy thì làm sao chở được nhiều người thế.
– Em đi ô tô mà.
– Ô, thế à…… (ngại quá)
– Chị về đâu nhỉ…….

Mệt do không ngủ trưa, và phải nói nhiều, MInh nhắm mắt, ngả đầu vào thành ghế. Con gái ngủ ngon lành trong địu, còn con zai nằm dài ra ghế và chỉ vài phút sau là đã say sưa. Minh chợt nghĩ, anh cũng có xe ô tô, nhưng chưa khi nào đưa đón Minh và các con đi chơi. Anh lấy lí do là cho con đi sẽ ốm, anh bận đi làm, muốn anh chở lên nhà ngoại chơi thì phải báo trước….. Ngay cả khi cô mang bầu,nặng nề, muốn nghỉ làm sớm, anh tiếc tiền lương nên nịnh nọt rằng: Cứ đi làm đi, anh sẽ đưa đón.

Nhưng tuyệt nhiên không được 1 lần. Chỉ cần bạn bè gọi một tiếng, ngay cả giữa đêm, anh sẵn sàng xách xe đi đón tận nơi. Haizzz, tại Minh không đòi quyền lợi chăng? Hay anh chỉ muốn Minh ở nhà cho rảnh nợ. Rất nhiều lần hứa đưa các con đi Royal city hay Time city chơi, nhưng chẳng lần nào thực hiện cả. Minh muốn đi thì chủ động bắt taxi mà đi. Miên man nghĩ, Minh thiếp đi lúc nào không biết.

Giật mình tỉnh dậy, Minh đã thấy xe đậu trước cửa nhà bố mẹ từ lúc nào. Quay sang thấy hai con vẫn ngủ, Thắng cũng đang ngả ra ghế, điều hòa bật nhè nhẹ. Nhìn từ phía sau, Minh nhận ra Thắng tuy ít tuổi hơn cô nhưng rất chững chạc. Có mấy em gái trẻ tuổi trong công ty rất thích Thắng, tỏ ra quan tâm, nhưng cậu ta thì với ai cũng vui vẻ hòa đồng. Hoàn cảnh gia đình Thắng như thế nào, chưa bao giờ cô tìm hiểu.

Tính cô vốn vẫn thế, không muốn”soi mói” đời tư của người khác, cũng không quan tâm đặc biệt đến ai cả. Ở cty, phòng của Minh sát cạnh phòng của Thắng, 2 bộ phận làm việc liên quan đến nhau nhiều, nên mấy chị em thường đi với nhau, ăn trưa, tán phét. Chỉ thấy mọi người hay trêu đùa là Thắng chẳng có gì ngoài “điều kiện”, mỗi lần như thế chỉ thấy ai cũng cười phá lên, nên Minh không nghĩ là Thắng có hẳn ô tô riêng. Dù sao thì, hôm nay, cô khá cảm kích vì Thắng đã giúp cô trông con, lại đưa về tận nhà, và còn không nỡ đánh thức mẹ con cô dậy…….

Rét, sốt, đau họng, đau vai gáy, đau toàn thân,hai mắt nặng trĩu lúc nào cũng chỉ muốn cụp xuống, chẳng biết là cái bệnh gì đang hoành hành thân xác cô thế này. Uống 2 ngày kháng sinh rồi mà vẫn không đỡ, nhưng Minh không dám nghỉ làm, công việc quá nhiều, mà đi làm có khi còn quên được cái đau, chứ mà cứ nằm một chỗ có khi còn mệt mỏi hơn. Chỉ tội cái cô không nuốt nổi cơm, chỉ ăn tạm bát cháo cho qua bữa nên đuối sức.

Đi làm về, Minh nằm vật ra giường, ngủ li bì mặc cho anh nấu cơm và quay cuồng với 2 đứa con. Anh gọi ra ăn cơm, cô cố gắng chan canh và nuốt hết bát cơm, như người khó ở, cô chê món thịt anh làm mặn quá. Anh bảo rằng: em ốm nên thấy thế chứ anh thấy bình thường mà. Uh, có lẽ vậy.

Ăn xong, thấy mấy anh hàng xóm rủ đi cafe, Minh gọi với ra:

– Anh đi thì mang cái cặp lồng, lúc về mua hộ em bát phở nhé.
– Vừa hốc xong, mua gì mà mua. Nhà còn đầy thức ăn kia kìa.

Minh đóng sập cửa lại, trong đầu lẩm bẩm: không cần.

Cô mệt đến nỗi chẳng buồn cáu nữa. Và ít ra, tối đó, anh đã không đi uống cafe vì không đủ người (chẳng biết bàn bạc gì đó), chịu ở nhà trông hộ lũ tiểu yêu là cô mừng lắm rồi.

Minh chỉ biết mình bị sốt Virus cho đến khi con bé con tự dưng đùng đùng 39.9 độ. Vội vàng hạ sốt được 5 tiếng thì lại tiếp tục. Đến gần sáng, cô gọi điện nhờ bà Nội ở dưới quê lên chăm con giúp, vì cháu không thể đi học được. Khổ thân, phải 4 ngày con bé mới cắt cơn, gày nhẳng đi, khiến thằng anh xót em phải kêu lên:

– Mẹ chẳng biết chăm em gì cả, để em ốm.
– Uh, tại mẹ cả. Mẹ không biết mình bị bệnh, thương em nhớ mẹ lại cho ngậm ti lúc đêm nên em mới ốm thế đấy.
– Lần sau mẹ đừng để em ốm đấy nhá, không thì đừng có trách con.

ÔI, cái giọng điệu của nó, sao y bản chính ngoại hình là đủ, giờ đến tính cách cũng giống bố nó nữa là sao. Minh thấy buồn cười vì kiểu cụ non trẻ con của tình yêu lớn.

dau-don-khi-chong-ngoai-tinh

Mấy ngày ốm và chăm con ốm, Minh phờ phạc đi trông thấy. Lúc khỏe, cô chẳng cần ai chăm sóc, nhưng những lúc ốm cô thấy tủi thân thế. (Cũng may là hiếm lắm cô mới ốm một lần) Anh vẫn đi về như mọi ngày, nhưng không một lời hỏi han, động viên. Mặt anh cứ lạnh te, và cô cũng thế. Cái không khí gia đình sao nó tẻ nhạt đến vậy. Bà Nội ở quê lên, tối hôm đó anh đi đến 1h đêm mới về.

– Chào cả nhà, mình đi vắng mấy ngày có ai nhớ không nhỉ?
– Ai đấy? Nó là đứa nào í nhỉ? Tao chẳng thấy quen gì (cả phòng bên cạnh ồn ào)
Mấy em phòng Minh cũng chạy sang góp vui:
– Anh Thắng có quà ko đấy?
– Cả thùng Cherry. Trong đấy chỉ có thứ này là HN không có thôi.

Mọi khi mà có người đi công tác về là không khí vui nhộn hẳn lên, Minh cũng sẽ ra góp vui. Nhưng đến hôm nay cô vẫn chưa hết mệt và đau họng, nên án binh bất động. Đến giờ cơm trưa, cô cũng chẳng cười lấy một tiếng, chỉ húng hắng giọng. Thắng thấy làm lạ lắm hay sao mà hỏi:

– Bà chị sao thế? Vắng em mấy ngày mà xanh xao thế này à?
– Uhm, Uhm…..
– Chị í bị ốm cả tuần rồi,ko há miệng ra nói được nữa kia.
– Sao thế?
– Sốt virus, rồi lây cho cả con gái nữa.
– Thế thì ko nên nói là đúng rồi, kẻo cả cái công ty này lây của chị mất.
-……(ánh mắt hình viên đạn chĩa thẳng vào Thắng). Giờ chừng ăn đập.
– Vẫn nói được kìa. Thế là ko sao rồi. Để em gọi cho chị thêm bát súp, đảm bảo sẽ hết ngay.
– (xua tay, lắc đầu)
– Thế thì cười lên cái, nhìn ảm đạm quá thể.
– (nhe răng)
……..

Minh không thể hiểu nổi sao đàn ông mà nói lắm thế. Nhưng cô không thể bảo Thắng tắt đài đi như mọi khi được, vì thực sự, dù nói nhiều nhưng toàn là những lời quan tâm nên cô không nỡ cáu.

>> Đau đớn khi chồng ngoại tình...(P.1)

>> Đau đớn khi chồng ngoại tình...(P.2)

(Còn tiếp)

Nguồn: Internet

CHIA SẺ BÀI NÀY
  • tag
BÌNH LUẬN
chuyen muc lam dep
video lam dep