Kênh Phụ Nữ Kênh Phụ Nữ

Nhật ký hôn nhân của em (12)

KENHPHUNU.COM  | 21:00 , 10/05/2015
Nhật ký hôn nhân của em (12)

Em hỏi chàng có vào phòng sinh với em không, chàng bảo là chàng ở ngoài thôi, đã có 2 mẹ ở trong đó với em rồi, mẹ chồng lại trực tiếp đỡ đẻ cho, em còn lo gì nữa.

App hoa anh đào

Ngày dự sinh của bé con là ngày 21 tháng 10. Hi vọng bé sẽ sinh vào ngày 20 tháng 10 cho nó thật đáng nhớ và ý nghĩa. Ngày 12 tháng đó, em quyết định vào bệnh viện làm xét nghiệm máu, nước tiểu và siêu âm. Mẹ bảo làm sớm đi để lúc đẻ đỡ phải làm. Lạch bạch đi bộ lên viện làm các loại xét nghiệm, đi siêu âm thì thai bình thường, nặng chừng 3.3kg. Chờ đến 11h trưa để lấy kết quả nhưng mà chưa có vì hồi sáng mất điện 1 lúc, họ hẹn 3h chiều, lại đi về. Chiều lại đi bộ lên lấy kết quả rồi về. Mệt đến mức về đến nhà là nằm thẳng cẳng, chân chả buồn nhúc nhích nữa. 

Chả biết có phải tại đi bộ ác quá không mà 5h sáng hôm sau tỉnh dậy thấy bụng bắt đầu đau, còn ra chút huyết nữa. Chắc là đau đẻ rồi đây. Em lay chàng dậy

- Anh ơi, em đau bụng rồi. Chắc là sắp sinh đấy. Anh xuống gọi mẹ lên hộ em với 
- Thế đã đau nhiều chưa? - chàng hỏi
- Cũng đau đau rồi anh ạ
- Chắc chưa đẻ ngay đâu mà lo. Thôi em ngủ tiếp đi, còn sớm quá. Tí nữa anh gọi mẹ - chàng nói thế rồi lại vùi đầu ngủ tiếp

Đúng là chàng mà, lúc này là cái lúc nào rồi mà còn bình chân như vại, đau đẻ lại còn chờ sáng giăng. Thôi thì em cũng cố nằm xuống vậy. Gần 6h, cơn co càng lúc càng dày hơn, lần này em nhất quyết bắt chàng xuống gọi mẹ. Mẹ lên khám rồi bảo: "mở được 2 cm rồi con ạ, nhưng mà chắc là còn lâu mới đẻ, cứ ở nhà mẹ đi chợ cái đã".

Giờ thì em biết cái tính từ từ của chàng là di truyền từ ai rồi. Hay mẹ làm bác sĩ quen rồi mẹ chưa thấy có gì đáng phải suốt ruột nhỉ? Chàng nấu ăn sáng mang lên, bắt em ăn bằng hết. 8h mẹ đi chợ về rồi hạ lệnh đưa em lên viện. Chàng đèo em, ba đèo mẹ tay ôm giỏ đồ sơ sinh đi lên viện. Làm thủ tục nhập viện xong đã là gần 9h, mẹ bắt em đi bộ dọc hành lang, bảo như thế sẽ nhanh sinh hơn. Cơn đau càng lúc càng tăng, thời gian giữa các cơn đau cũng ngắn dần, em vừa đi vừa nhăn, nhưng em quyết không rên rỉ. Nhớ tới tấm gương mẹ dũng cảm như thế nào thì đau thế này cũng chưa là gì so với mẹ lúc mổ cả. Có lẽ thấy em không rên la gì, cả mẹ cả chàng đều cho là chưa đến lúc. Mẹ bảo sinh đứa đầu như em á, có nhanh cũng phải đến tối, không thì đến ngày mai. Đến khoảng 9 rưỡi thì em đau không chịu nổi nữa, em bảo mẹ cho em vào phòng sinh. Lúc ấy mẹ còn bảo "thôi thì con muốn thế thì mẹ chiều, chứ còn lâu con mới sinh cơ, bụng con đã tụt đâu". 

Em hỏi chàng có vào phòng sinh với em không, chàng bảo là chàng ở ngoài thôi, đã có 2 mẹ ở trong đó với em rồi, mẹ chồng lại trực tiếp đỡ đẻ cho, em còn lo gì nữa. Lên bàn đẻ rồi, mẹ bảo để mẹ chuyền chai thuốc cho nó nhanh đẻ hơn, y tá cắm dây truyền xong thì mẹ bảo để mẹ bấm ối cho thai nó tụt xuống. Mẹ là bác sĩ, mẹ làm gì là quyền của mẹ, còn hỏi ý kiến em mà làm gì. Mẹ đẻ em thì cứ đứng bên cạnh em, nắm tay em rõ chặt, mồm thì lẩm nhẩm cầu kinh, nào là khinh a di đà, kinh Quan thế âm bồ tát. Chả hiểu có ai đi đẻ lại được nghe kinh kệ như em không?

Mẹ bấm ốm xong thì em bắt đầu buồn rặn, em bé thúc xuống đau kinh khủng. Nhớ lại sách đã viết là lúc rặn nhớ phải ghì lưng xuống thì thai sẽ ra nhanh, người mẹ đỡ bị rách, đỡ mệt, em liền rặn theo sách. Lần 1 chưa ăn thua, nghỉ 1 tí lấy hơi rồi lại rặn lần 2. Chị y tá bảo "đứa này có kinh nghiệm ghê nhỉ, rất biết rặn". Lúc đấy tuy đau ơi là đau mà vẫn thấy chị này vô duyên tệ, kinh nghiệm gì mà kinh nghiệm, cứ làm như em đẻ đến mấy đứa rồi không bằng, tất cả là từ sách vở mà ra hết. Đến lần thứ 3 thì em bé ra đời. Lúc này đồng hồ chỉ 10h12 phút. Mẹ hoan hỉ : "còn sớm quá, kịp nấu và ăn cơm trưa. Đến đứa sau thì đau bụng là phải lên viện ngay không khéo là đẻ rơi mất". Thế mà ai trước đó vừa mới bảo là có nhanh thì đến tối mới đẻ được ấy nhỉ?

Nghe tiếng con khóc oe oe, chàng xô cửa vào ngay, chàng đứng ngắm y tá cắt rốn cho con, xem họ lau rửa và cân con bé, rồi chàng giành bế nó. Chàng giơ nó lên ngắm nghía, miệng trầm trồ "con gái ba trắng quá, tóc sao mà đen thế, xinh quá đi thôi". Nghe cái giọng đã thấy đúng kiểu "nhất mẹ nhì con" rồi đây. Rồi thì bà nội, bà ngoại, ông ngoại, ông nội xúm vào quanh con bé trầm trồ, quên hẳn là em vẫn còn nằm trên bàn đẻ, chai nước truyền mới chưa được 1/3. Mãi 1 lúc sau mới nhớ ra, bế con bé lại gần cho em ngắm. Con bé trắng thật, kiểu này rồi sau này lại đen lắm đây, tóc vừa đen vừa dầy vừa dài, chưa gì đã trùm gáy rồi, chắc là nó sẽ rất khỏe mạnh, mũi tẹt giống em rồi nhưng đôi mắt đẹp giống chàng. Mới chỉ kịp nghĩ thế thôi thì bà ngoại và chàng đã đưa nó sang phòng khác. 
Cảm giác lúc ấy thật kì lạ, vừa vui mừng vừa có chút nuối tiếc lại có chút lo lắng. Con đã chào đời rồi con gái bé nhỏ. Cuối cùng thì con cũng thật sự bước vào cuộc đời này, thật sự là một thành viên vô cùng quan trọng của gia đình ta. Mẹ chẳng biết chúc con gì ngoài từ "đủ", rồi con sẽ tận hưởng đủ niềm vui, đủ nỗi buồn, đủ hạnh phúc, đủ cay đắng mà cuộc đời này mang đến, nhưng trên tất cả con sẽ có đủ tình yêu thương từ ba mẹ và mọi người để rồi con sẽ có đủ dũng khí đối mặt với cuộc đời đầy biến động này.

Sinh con dễ dàng, không mất sức mấy nên em có sữa cho bé mum mum ngay. Phí hoài cái bình sữa bột với mấy cái bình bú sữa các thể loại đi. ở lại viện đến 4h chiều thì mẹ bảo có thể về nhà được rồi. Nhà cách có hơn 300m, đi taxi thì hơi phí phạm, em bảo ba chở về, tay ôm cái giỏ đồ ban sáng. Mẹ thì bế con ngồi sau lưng mẹ chồng. tuy hôm nay là thứ 7 nhưng chàng vẫn phải đi làm. Trưa chàng bưng cơm vào phục vụ vợ rồi chàng đi làm chiều luôn. Về tới nhà được mấy phút thì thấy chàng về tới, bảo là vừa vào vợ đón vợ mà không thấy đâu. Mẹ xin phép về nhà tắm giặt, tối sẽ qua chơi sau.

Còn lại 2 đứa, cứ ngồi ngắm con không biết chán. Tí tí lại thấy chàng gọi điện ra gọi cho hết ông bạn này tới chị bạn khác, nghe chàng mô tả con với họ mà em ngỡ em sinh được hoa hậu hay thiên thần "Gì mà con em trắng như tuyết, tóc đen như mun" , "mắt con em đen lay láy", rồi thì "con tao có cái miệng xinh cực"... Chàng đúng là cái đồ không biết ngượng miệng mà. Lại còn "chúng nó từ giờ tha hồ mà nịnh anh nhé, con chúng nó muốn làm con rể anh anh còn phải kiểm duyệt đã". Khiếp thật, con mới sinh ra chưa đầy 1 ngày đã nghĩ tới lúc tống cổ nó đi lấy chồng rồi. Ngắm con chán chê rồi mà không thấy hỏi han tí nào tới vợ hết, bắt đầu coi con hơn vợ rồi đây. Thấy trong lòng hơi có chút ganh tị, em bèn bảo

-Thế anh không hỏi xem em có đau không, có mệt không à?
- Ui giời, nhìn thì biết chứ cần gì hỏi - chàng cười - em đẻ dễ hơn cả gà, rặn phát là xong, có gì đâu.

Lại còn ví vợ với gà nữa. Đúng là thô thiển hết sức. Bắt đầu bực bực rồi

- Thì anh cứ thử mang nặng đẻ đau xem nào, xem có thấy dễ hơn gà không.
- Anh biết rồi. Em rất giỏi được chưa?

Nói kiểu vuốt đuôi thế mà cũng nói được. Em dỗi quá, chả thèm nói gì nữa. Chàng cũng không thèm nói gì, lại thấy bỏ ra ngoài phòng. Người gì đâu mà đến nói ngọt một câu cũng chả biết nói. Lúc sau thấy mang cái búa vào đống đinh cành cạch lên tường

- Anh làm gì thế? khẽ thôi cho con nó ngủ - em gắt
- Anh treo tranh.
- Tranh gì, thiếu gì lúc để treo mà lại chọn lúc này
- không được, phải lúc này mới có ý nghĩa chứ. Em xem này.

Chàng giơ ra 1 bức tranh sơn dầu, trên đó có hình 3 con gà đi theo nhau, đi đầu là con gà trống, kế là con gà mái, sau nữa là con gà con.

- Bức tranh này, hồi mình đi xem trên Nguyễn Thái Học đợt mẹ mổ ý, anh đã rất thích rồi. Lúc về anh đã mua nó. Chỉ tiếc là đến hôm nay mới có dịp được treo lên. Gia đình gà này rất hạnh phúc đúng không? Giờ thì chúng ta cũng sẽ hạnh phúc như thế.

Cơn giận chợt tan biến. Nước mắt tự dưng cứ trào ra. Hóa ra chàng sâu sắc hơn em tưởng nhiều. Chàng đã mong có con từ rất lâu rồi nhưng chàng chưa bao giờ thúc ép em cả, lúc nào chàng cũng nhường em quyền quyết định. Thảo nào mà chàng yêu con bé đến thế. Em là mẹ mà em lại còn thấy ghen tỵ với con, em thật đáng xấu hổ.

Mẹ bảo vì sức khỏe mẹ yếu nên mẹ cũng không hộ trông cháu được, vì vậy mẹ muốn được ngủ chung với mẹ con em đêm đầu tiên. 9h tối, ba đèo mẹ sang. Ngày đầu tiên, sữa về chưa nhiều lắm nên em bé có vẻ đói, ngủ không say giấc mấy, cứ tí tí lại ọ ọe. Còn em lần đầu tiên làm mẹ, bỡ ngỡ vô cùng, mỗi lần thay tã cho con là lóng nga lóng ngóng, quấn chặt quá thì sợ làm con đau, quấn lỏng thì lúc sau con giẫy tung ra gần hết. Ngay cả bế con cũng thấy ngượng tay, chỉ sợ làm rơi con thôi. Mẹ bảo nằm cho con bú cho nó đỡ mệt nhưng em không biết cách, xoay xở một hồi bé vẫn không bú được nên toàn phải cho con bú ngồi. Thôi thì về già đau nhức là chuyện về già, lúc này chỉ cần làm sao cho bé no bụng đừng quấy khóc là được.

Suốt đêm lục xục với con thành ra cả mẹ cả em gần như không ngủ được tí nào. Khổ thân mẹ, từ hồi mổ xong mẹ không thể thức khuya, không chịu được tiếng ồn, không làm được việc gì nặng. Có một đêm ngủ với cháu mà mẹ đã đau đầu quá sức. Mẹ rất buồn, cứ tự trách mình vô dụng, rồi lại nằm thở dài vì thương con thương cháu. Thương mẹ quá mà em cũng chả biết phải an ủi làm sao.

Đến lúc trời bắt đầu sáng thì em gọi điện bảo ba sang đón mẹ về, trông mẹ mệt mỏi quá rồi. Thấy ba bảo, mẹ về đến nhà là nằm nguyên gần 1 ngày không dậy được. Mẹ ơi, lòng thương con thương cháu của mẹ chúng con xin ghi nhận, nhưng nếu mẹ có thương con thì mẹ hãy tự chăm sóc mình trước đã, lúc này mẹ có làm sao thì dù có muốn con cũng không bỏ con con mà sang chăm mẹ được.

Nhưng quả thật có nuôi con mới biết lòng cha mẹ, nhất là khi hầu như chỉ có 2 vc đánh vật với con. Ban ngày bé rất ngoan, ăn ngủ, ị tè, không quấy khóc mấy nên ban ngày mọi người đi làm hết em cũng không thấy có gì vất vả. Em được cái dễ tính, mẹ chồng cứ nấu cho 1 nồi cháo móng giò to, cứ đến lúc nào đói là em xuống bếp múc 1 bát, cho vào lò vi sóng quay rồi ăn, không đòi hỏi gì. Nhờ thế mà sữa cũng nhiều, bé bú thoải mái. Sáng ngủ dậy, chàng giặt 1 chậu tã, trưa về giặt, tối giặt rồi hộ vợ chăm sóc con. Nếu chỉ có thế thì cũng có gì đáng bàn cả nhưng con bé lại thuộc dạng ngủ ngày cày đêm điển hình. Ban ngày ngủ lăn ngủ lóc, lay cũng không thiết dậy, còn từ 10h đêm trở đi thì cứ khóc ngằn ngặt cho đến sáng. Mà cả chàng, cả BMC đều đi làm, không thể thức đêm trông hộ được, thức thế thì sức đâu mà đi làm cho nổi. Mẹ chỉ chịu trách nhiệm chợ búa, cơm nước cho cả nhà, còn ba thì mỗi lần đi là về cũng lên bế cháu hay chơi với cháu được 1 lúc.

Tối tối, chàng thức cùng trông con tới khoảng 12h thì chàng đi ngủ, còn lại 2 mẹ con đánh vật với nhau đến sáng. Mà kì lạ là con còn bé tí nhưng đã biết phân biệt rất giỏi, cùng là bế nhưng vừa bế vừa đi thì không khóc, còn bế ngồi là lại khóc váng lên ngay. Muốn con không khóc để chàng và ba mẹ còn ngon giấc nên em cứ rong ruổi hết lên phòng khách lại sang phòng thờ, leo cầu thang rồi xuống cầu thang, lúc nào mệt quá thì dừng lại 1 lúc rồi đi tiếp. Ban ngày đã không ngủ được vì không quen ngủ ngày, hơn nữa tí tí lại có khách đến chơi, ban đêm thì hầu như thức trắng khiến em trở nên mệt mỏi và cáu kỉnh. Nhiều đêm vừa bế con vừa khóc, mồm cứ lải nhải "mẹ xin con, mẹ xin con đấy, con ngủ đi cho mẹ nhờ, mẹ mệt mỏi quá rồi". Biết rằng có nói con cũng đã hiểu gì đâu nhưng quả thật mệt mỏi sắp đến độ không kiểm soát nổi nữa rồi. Lắm lúc lại thấy tiếc nuối những ngày còn son rỗi, chỉ có 2vc thích làm gì thì làm. Có đêm thấy con có vẻ ngủ say say rồi, em lừa lừa đặt con xuống giường rồi nằm cạnh ngủ thiếp đi. Dường nghe thấy tiếng con khóc, mở mắt ra thì thấy chàng đang lúi húi thay tã cho con:

- Con dậy sao anh không gọi em?
- Con chỉ tè thôi, anh thay tã được. Em ngủ 1 lúc đi. Trông em phờ phạc quá rồi - chàng bảo

Chỉ 1 lời nói nho nhỏ ấy thôi mà em lại thấy mình cần cố gắng, cuộc sống tuy bị đảo lộn nhưng trên tất cả tình cảm của 2 vc vẫn còn đó, có phần còn sâu sắc hơn trước. Chàng cũng biết là em vất vả nên luôn tìm cách làm cho em cảm thấy vui vẻ hơn, ngày thứ 7 chủ nhật thì nhận trông con buổi đêm cho em được ngủ. Lúc nào con đói thì lay vợ dậy cho bú. Chàng vẫn bảo "nếu anh mà cho con bú được thì em tha hồ mà ngủ thoải mái". Nếu chàng mà cho con bú được thì còn gì bằng, nhưng vì không được nên chàng mới là cha còn em mới là mẹ. Có cha có mẹ cùng ở bên chăm sóc, con hãy cố gắng lớn thật mau, ăn ngoan ngủ ngoan con nhé.

Sinh con được 20 ngày thì nhà hàng xóm xây lại nhà. Chiều ngang đất nhà em là 9m, ba mẹ xây có 8m, để lại 1m làm cái ngách nhỏ đi ra phía sau. Bình thường tường nhà hàng xóm tiếp giáp tạo thành một cái ngách cao chót vót, ba mẹ chỉ việc làm cái cửa sắt phía ngoài để khóa vào. Trong cái ngách ấy, mẹ tích trữ những đồ cũ mẹ không dùng đến hay để cuối năm nuôi gà mấy ngày tết, ba thì làm cái vòi nước, cuối tuần rảnh thì kéo dây ra rửa xe. Giờ nhà hàng xóm đập đi tan hoang, thành ra cái ngách chả còn là cái ngách nữa. Ba với chàng vác cái cổng sắt vào nhà cất, đồ của mẹ, mẹ thu dọn được cái gì thì thu không thì mẹ túm tất cả lại 1 góc, mẹ lấy phản, lấy bạt ni long mẹ che lại.

Cả ngày người ta cứ đập phá ầm ầm, em không tài nào nhắm mắt được, nhưng trộm vía thầm kinh con bé có vẻ tốt, nó không hề bị giật mình tí nào, vẫn cứ ngủ tì tì. Nhập nhoạng tối hôm đó, thợ người ta về hết, mẹ nhắc chàng ra khuân gạch lấp cái đường ống nước vốn chạy lộ thiên dọc theo cái ngách vào nhà đi. Chàng bảo cứ từ từ, tí nữa làm. Nhưng cái từ từ của chàng chưa kịp thực hiện thì bọn trộm nó đã nhanh hơn chàng, vừa ở ngoài sân vào nhà, quay ra chưa đầy 5 phút nó đã cắt béng đường ống nước rồi. Chàng khỏi cần khuân gạch nữa nhé, chỉ có cái việc ra khóa nguồn nước cho nó khỏi chảy nữa thôi.
Nhìn cái đống đồ chất lù lù của mẹ, em nghĩ bụng kiểu gì đêm nay cũng có thằng trộm mò vào. Dễ ăn thế còn gì, hoàn toàn lộ thiên nhá, không ai canh gác. Y như rằng, gần 3h sáng, đang bế con đi đi lại lại trong phòng, em nghe thấy tiếng cạch cạch. Thấy con bé có vẻ ngủ cũng say say, em lại đặt nó xuống, em nhẹ nhàng mở cửa, em bò ra ban công em dòm xuống hông nhà. Thấy 1 thằng đang bới bới mò mò, tay nó cầm cái đèn pin nhưng nó lấy tay khum ánh sáng lại cho nó đỡ bị lộ. Ngó xong em lại nhẹ nhàng bò vào phòng lay chàng

- Anh ơi, có trộm 
- Gì cơ? - chàng ngái ngủ
- Trộm ý, đang lấy đồ của mẹ chỗ ngách nhà mình

Thấy chàng bật dậy, vớ lấy cái đèn pin. Em chắc mẩm, kiểu này thằng trộm không chết cũng bị thương với chàng rồi, trông chàng hùng dũng thế kia mà. Thấy chàng cũng rón rén đi ra ngoài ban công, em rón rén đi theo, chàng lia cái đèn pin xuống soi thằng trộm rồi chàng quát

- Này cái thằng kia, làm gì thế hả? Cẩn thận không ông đập cho 1 trận bây giờ?

Quát xong, chàng lại vào phòng, leo lên giường đắp chăn khò tiếp, bỏ lại em đứng đần ra ở ban công. Thằng trộm giật mình, nó cũng bỏ chạy, nhưng nó chạy giật lùi, vai nó vác cái bao tải căng phồng, mắt nó còn ngó lên xem em có phản ứng gì không. Lúc đó em quá sốc vì chàng, chả biết phải kêu như thế nào nữa.

Đến sáng, cả nhà xúm vào đả kích chàng 1 trận kịch liệt vì vụ bắt trộm, chàng chỉ cười chứ không nói gì. 3h sáng hôm sau, em lại nghe thấy tiếng lục cục. Lại trộm mò đến nữa rồi. Nghĩ chắc chàng đã biết phải làm gì với trộm rồi, em lại đánh thức chàng dậy. Mọi việc diễn ra tuần tự như ngày hôm qua, chỉ khác là lần này chàng nói:

- Cái thằng kia, lại đến đấy à? Còn gì nhặt được thì nhặt nốt đi.

Nghe thấy thế, em phá ra cười như điên. Đêm khuya thanh vắng, tiếng em cười to quá khiến cho con chó già của nhà trong cùng nghe thấy còn phải sủa váng lên. Trộm ơi là trộm, nếu đêm mai mày có đến thì xin mày cứ tự nhiên nhé. Tao chả dại mà đi rình mày nữa đâu, mới 2 đêm đứng ngoài mà tao đã bị ho rồi, còn chàng của tao chắc lần tới sẽ mời mày vào nhà uống nước đấy. Mẹ tắm cho bé được hơn 10 hôm thì chàng đề nghị

- Từ mai mẹ để con tắm cho cháu cho. Mẹ đi làm về tắm lúc chiều muộn sợ cháu bị lạnh. Để buổi trưa con về con khắc tắm.

Nghe thấy chàng nói thế em hơi giật mình. Đến em còn chưa dám tắm cho con nữa cơ mà. Nhưng mà cứ để buổi trưa mai xem thế nào. Trưa hôm sau, ăn xong chàng đi chuẩn bị nước, chuẩn bị sẵn đồ cho con rồi bế con đi tắm. Em đi theo em dòm. Thấy chàng tắm có khi còn siêu hơn mẹ. Chàng cắp con vào 1 bên nách, gội đầu cho con trước. Sau đó, chàng một tay bế bé nằm trong chậu, ngón tay cái với ngón tay nhẫn bịt tai con cho nó khỏi bị nước, 1 tay dùng cái vải xô lau rửa cho con, rồi chàng lật sấp nó lại, một tay đỡ, một tay lau rửa, loáng 1 cái đã thấy tắm xong. Chứng kiến chàng tắm cho con mà em ngạc nhiên quá sức, vừa khâm phục nhưng vừa thấy nghi nghi. Chàng tắm cứ như thể đây không phải là đứa con đầu tiên mà là đứa con thứ mười mấy rồi ý chứ. Không nhịn được em bèn hỏi:

- Anh tắm cho con giỏi quá. Sao anh biết cách tắm hay vậy?
- Thì ngó mẹ tắm chứ sao - chàng bảo
- Không đúng, giữa nhìn với thực hành cách nhau xa - em cãi - Anh tắm cho em cảm giác anh phải tắm cho trẻ con rất nhiều lần rồi.
- Thực ra thì anh tắm cho bọn trẻ con nhiều lần rồi - chàng giải thích - Thằng Hoàng nhà chị Hồng toàn anh tắm đấy (chị Hồng là con gái con chị gái ruột của mẹ chồng em, nhà ngay phía bên kia đường). Bác Hải mất sớm, mẹ chồng chị ý thì già yếu, anh Tâm đi làm xa thành ra hồi chị đẻ xong thằng Hoàng anh đang học cấp 3, cứ học xong là anh lại sang hộ chị ấy chăm nó, nào là tắm giặt, thay tã, bế... anh đều làm mà. Sau thằng Hoàng thì đến thằng Tùng, rồi thì đến con cậu Bình. Bọn nó quý anh lắm.

Thảo nào, thấy chàng hoàn toàn không có chút lóng ngóng nào trong việc chăm con cả. Còn chị Hồng với mợ Nhị thì lúc nào cũng ca ngợi chàng hết lời, cứ bảo số em may lắm mới lấy được chàng. Trước thì em cứ nghĩ là họ làm thế để đề cao người nhà, ai dè đâu đúng thế thật. Chàng chăm con khéo thế, em mà không cố gằng thì có khi sau này con nó quý chàng hơn thật. Được hơn 20 ngày em quyết định mình cũng phải học tắm cho con, không cần kiêng khem nữa. Dần dần những lóng ngóng vụng về cũng biến mất, chàng gật gù khen:

- Tốt lắm, giờ em chăm con khéo lắm rồi
- Chứ còn gì nữa. Đây mà ra tay thì chỉ có mà xay ra cám thôi nhá. Người ta có 10 hoa tay cơ mà, không thèm làm gì thì thôi chứ mà đã làm thì chỉ có mà số dzách - em liền được thể ba hoa
- Lại tự khen nữa rồi - chàng cười
- Thì muốn được người khác khen thì trước hết phải biết tự khen mình chứ .
- Phải, em giỏi, em xinh, em đứng đầu đình cho quạ nó tha - chàng lè lưỡi

Người ta giỏi thật chứ bộ. Không giỏi cũng phải cố mà giỏi, có thế thì mới xứng đôi vừa lứa với chàng chứ nhỉ. Ngày đầy tháng của Nhím (có cái biệt danh này là bởi ngày thứ 2 sau khi sinh, tắm gội cho bé xong thấy tóc bé dựng ngược hết cả lên, vừa đen vừa dài, tua tủa như gai con nhím nên em gọi con thế, hihi), theo phong tục cũng làm lễ cúng mụ cho con. Mẹ chồng không biết phải mua sắm cái gì nên mẹ đẻ nhận đi mua rồi nhận cúng cho cháu nữa. Cúng xong thì làm 2 mâm cơm, mời ba mẹ em với gia đình cậu Bình, người yêu Thái nữa thôi.

Hồi sáng, nhân lúc con ngủ, em liền cắt tóc máu cho con, nghiêng qua nghiêng lại cũng xong cái đầu, trông cũng không đến nỗi. nhớ tới việc con đã đày tháng rồi mà vẫn chưa tìm được tên mà em bực quá. Việc chọn tên các ông bà đều bảo là tùy ba mẹ lưah chọn. chàng thì bảo việc đó em nhiều chữ nghĩa hơn em làm. nhưng cứ nghĩ ra cái tên nào hay ho thì một là ông bà không thích hai là bị trùng với họ hàng. Anh em họ hàng đông, tên kiểu gì chả trùng. Ở phương tây người ta quý người ta mới đặt tên theo, còn ở mình thì cho như thế là bất kính. 

Không được, hôm nay kiểu gì em cũng phải đặt tên cho con, để còn làm giấy khai sinh nữa chứ. Nhớ hồi trước có quen 1 ông cụ biết tiếng Hán rất giỏi, cũng biết xem tử vi nữa, cụ nói một câu về em mà em nhớ mãi "tứ trụ khuyết mộc, nếu ba mẹ biết mà đặt tên con có chữ mộc thì đời sẽ khá hơn". Tuy là em không giỏi mấy cái vấn đề này lắm, nhưng xem ngày tháng giờ sinh của Nhím cũng khuyết mộc giống mẹ. Vậy là chỉ đặt tên con theo tên cây cối hoa lá thôi. Đưa ra 1 loạt tên rồi lại tự loại vì bị trùng, sau em mới nhớ ra tên Linh, linh ở đây không có nghĩa là linh thiêng mà là chỉ một loài cỏ quý chữa bệnh (tiếng Hán cũng có rất nhiều từ đồng âm khác nghĩa). Tên này là tên cụ của Linh, cụ mất lâu rồi nhưng con cháu sợ không dám đặt. Gọi điện hỏi bác trưởng họ, bác bảo không sao, thế là đặt thôi.

Giờ đến tiết mục tên đệm. Tên đệm gì mà nghe vừa mượt mà, vừa ý nghĩa, lại cộng tổng thể vào theo cách bói tên của người Trung Hoa thì tên đó số sẽ sướng bây giờ? Muốn cộng các nét đúng thì phải giở quyển chữ Hán phồn thể ra nữa. Lục lọi mãi giá sách mới thấy, hóa ra tích trữ sách cũng có tác dụng ra phết ấy nhỉ? Ngồi tính tính cộng cộng nhức hết cả đầu, loại ra mấy tên đệm thường gặp như Mỹ, Phương, Khánh... Cuối cùng thì được chữ Đan. Bản thân chữ Đan cũng có nghĩa rất hay: "màu son, màu đỏ tươi", vì thế người ta hay nói "đan tâm" nghĩa là "tấm lòng son" hay "Đan thanh" nghĩa là "vừa đỏ vừa xanh". Tên của Nhím sẽ là Đỗ Đan Linh, hy vọng con sau này giống như vị thuốc quý có ý nghĩa với bao người, con cũng sẽ hạnh phúc vì màu đỏ là màu tượng trưng cho hạnh phúc mà. Tên con như thế vừa có ý nghĩa, vừa kêu, vừa lạ, theo trình độ bói toán còi của em thì tên ấy sau này sẽ sướng. Cả nhà không ai phản đối, thậm chí còn bồ kết cái tên này tới mức từ đó về sau chả ai thèm ngó ngàng gì tới cái biệt danh Nhím nữa, chỉ còn có em là gọi thế thôi.

Theo WTT

Xem tiếp: Nhật ký hôn nhân của em (13)

CHIA SẺ BÀI NÀY
  • tag
BÌNH LUẬN
chuyen muc lam dep
video lam dep