Kênh Phụ Nữ Kênh Phụ Nữ

Nhật ký hôn nhân của em (20)

KENHPHUNU.COM  | 21:00 , 10/05/2015
Nhật ký hôn nhân của em (20)

Mẹ mất đúng ngày 23 tết, ngày ai cũng bận và lại là vào ngày thứ bảy. Thành ra rất nhiều người không biết tin. Tuy vậy, anh em họ hàng cũng xuống gần hết.

App hoa anh đào

Tất cả chúng con không ai kịp chứng kiến giây phút cuối cùng của mẹ rồi. Con thì ở ngoài sân, em Hưng, anh Hùng và mấy đứa nữa đều đang mải bê đồ đạc, anh Đạo và chị Bắc thì chưa về kịp. Hay là mẹ cố tình làm thế, mẹ chỉ muốn chúng con lưu giữ lại hình ảnh của mẹ khi mẹ quần áo đã chỉnh tề, sạch sẽ, nét mặt thanh thản như thế này hả mẹ ơi? Mẹ mất đúng 9h30 ngày 23 tháng Chạp, đúng ngày ông Công ông Táo lên Trời. Mẹ không muốn phiền gia đình thêm nữa nên mẹ mới chọn ngày này đúng không? Ngày mà đằng nào cũng phải làm cơm cúng giỗ tổ tiên, chỉ là nhân tiện thêm một mâm nữa cho mẹ. Mẹ trả lời con đi chứ! Mẹ mất mà không nói với bất cứ ai điều gì, mẹ cứ lặng lẽ mẹ đi như vậy. Những gì cần dặn mọi người mẹ đã dặn từ rất lâu rồi, giờ mẹ không cần chào ai nữa hết, mẹ cứ thanh thản mẹ đi thôi.

Nước mắt rơi xuống như mưa, Nhím thấy mẹ thấy ông thấy mọi người khóc cũng òa lên khóc. Con ơi thế là từ nay con mất bà ngoại rồi, vĩnh viẽn mất thật rồi. Con còn nhỏ dại quá, con chưa biết gì. Con thấy mẹ khóc thì con cũng khóc. Tới ngày con nhận thức được mọi chuyện thì bà cũng chẳng còn trên thế gian này nữa rồi. Con sẽ không bao giờ có được những kỉ niệm về bà ngoại như mẹ và ba con từng có. Đó sẽ là một thiệt thòi không gì có thể bù đắp nổi của con, con có biết không?

Sau cơn xúc động vì nghe tin mẹ mất, cả nhà lại nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị tang lễ cho mẹ. Ba thì gọi điện báo cho những chỗ cần thiết, em Hưng thì dúi vào tay em 1 xấp tiền "Chị cầm lấy, từ giờ cần chi cái gì thì chị chi nhé". Nhà có đám mọi thứ cứ tít mù cả lên, ấy là nhà em đã chuẩn bị được 1 ít rồi đấy. Nào là thuê phông bạt, bàn ghế, ấm chén tiếp khách, nào là đi mua vải về cắt đồ tang với khăn tang, nào là mua hương, mua nến, mua hoa quả để bàn thờ, nào là đi thuê phường khèn, đi tìm thầy cúng... hết việc này đến việc khác khiến em cứ như cái máy quay qua quay lại. Rất may là nghe tin ba chồng và cậu Bình đến ngay, thêm cả mấy bác mấy cậu đang ở bên nhà em ăn giỗ nghe tin cũng sang nữa, vì vậy em liền gửi Nhím cho ba đèo về. Lúc này mà em còn đèo bòng thêm cả con thì em chịu không làm được cái gì hết. Hết người này người kia chạy lại hỏi, từ việc cái kéo để ở đâu, ấm chén thế nào, phích nước, chè thuốc ra làm sao, rồi trầu cau... đến việc mua bao nhiêu vải để niệm, chuẩn bị quần áo mang theo cho mẹ như thế nào, có đeo vàng bạc gì cho mẹ không, đồ trang điểm cho mẹ để đâu...

Quả thực lúc đó em như con quay, người ta cứ quay suốt, cũng chả còn suy nghĩ được gì mấy, bị cuốn theo mọi người thôi. Tới lúc Nhường đến bảo đưa tiền để đi chợ chuẩn bị cơm nước cho những người đến hộ đám tang, em cũng máy móc lấy tiền ra đưa. May mà chàng lúc đó ở gần đấy, chàng nghe thấy liền bảo "Không có cơm nước gì hết, anh vừa sang quán ăn bên đường đặt rồi. Mấy ngày này cứ đến bữa thì bảo mọi người sang đó mà ăn, hết bao nhiêu anh thanh toán. Nhà đã lắm việc, còn cơm nước làm gì cho nó mất thời gian". Lạy trời, may mà chàng vẫn sáng suốt và tỉnh táo chứ quả thật cơm cơm nước nước hàng chục mâm cũng đến hết cả hơi. Dù sao khi có chuyện xảy ra, đàn ông con trai vẫn cứ bình tĩnh hơn chị em phụ nữ. Ba, chàng với em Hưng từ lúc mẹ mất đến giờ chạy đôn chạy đáo đi lo những việc lớn, chỉ đạo này kia, đâu có như em chỉ quanh quẩn nơi xó bếp, không có người này người kia đến hỏi việc này việc kia thì cũng chẳng biết phải làm những việc gì.

Mẹ mất đúng ngày 23 tết, ngày ai cũng bận và lại là vào ngày thứ bảy. Thành ra rất nhiều người không biết tin. Tuy vậy, anh em họ hàng cũng xuống gần hết. Vì mẹ còn 4 tháng nữa mới nghỉ hưu nên cơ quan vẫn đứng ra tổ chức đám tang cho mẹ. Mẹ lại được đồng nghiệp yêu quý nên nhiều người đến hộ lắm, vì thế công việc chuẩn bị cho tang lễ cũng dễ dàng hơn.

Lúc khâm niệm mẹ bọn em không ai được vào. Nhất là em và ba, vì em tuổi Tuất, ba tuổi Dần, mẹ tuổi Ngọ vốn là tam hợp, càng phải kiêng không được vào. Cái sự kiêng khem này làm em và ba rất bực nhưng mà mọi người nhất quyết không cho vào thì không làm sao khác được. Hình như chỉ có Hưng là được vào thôi vì nó lại xung với mẹ. Thành ra em chả biết tí gì về việc mẹ được khâm niệm như thế nào hết. Thật là khổ cho cái thân em, đã không có mặt khi mẹ trút hơi thở cuối cùng mà đến cả việc muốn nhìn mặt mẹ lần cuối cũng bị cấm nốt. Em cứ đứng khóc ròng ròng đầy bất lực mà không được vào là không được vào.

3h chiều bắt đầu phát tang thì người đến viếng đã đông nghìn nghịt. Nhiệm vụ của ba, của bọn em là đứng bên linh cữu mẹ cám ơn những người đã đến viếng, còn những việc khác đã có ban tang lễ lo. Tuy mẹ mất vào ngày 23 tết lại là thứ bảy, cũng có rất nhiều người không biết tin nhưng mà số người đến viếng cũng đông ơi là đông. Có lẽ tại ba mẹ sống quảng giao với mọi người, hơn nữa cả ba mẹ và mấy đứa tụi em đều làm ở những cơ quan có đông người. 

Bắt đầu lễ viếng thì anh Đạo với chị Bắc cũng về tới. Tuy ba mẹ nhận anh làm con nuôi mới khoảng 10 năm nay, anh không nhất thiết phải đội tang mẹ nhưng anh đã xin phép được đội tang như một người con đẻ. Thành ra mẹ có 2 người con trai, 1 con dâu, 1 con gái và 1 con rể đứng bên linh cữu. Người ngoài đến viếng nếu không biết nhìn vào lại tưởng toàn máu mủ ruột rà vì anh Đạo với chàng khá giống nhau và giống em nữa. Chắc mẹ có ở dưới suối vàng cũng ngậm cười khi thấy các con đoàn kết thế. Mẹ yên tâm, chúng con nhất định sẽ bao bọc bảo ban, dìu dắt lẫn nhau đúng như những lời mẹ đã dặn dò. Mẹ có thể thanh thản ra đi, chúng con nhất định sẽ không phụ công ba mẹ dưỡng dục, sẽ sống tốt như mẹ mong ước.

Đứng bên linh cữu mẹ, em và chị Bắc cứ ôm nhau khóc, còn ba, anh Đạo, chàng và Hưng thì cố không khóc. Tại sao đàn ông con trai cứ phải cố tỏ ra cứng rắn không rơi nước mắt? Đau khổ thì đều như nhau, phụ nữ được khóc, còn đàn ông thì giấu nỗi đau vào trong, như thế mà gọi là bình đẳng ư? Làm đàn ông cũng chả sung sướng gì, cứ phải gồng mình lên lo mọi việc, nếu lo không được thì bị gọi là hạng bất tài, còn là phụ nữ, nếu có làm không xong thì cũng được câu an ủi "dù sao cũng là phụ nữ chân yếu tay mềm". Suy cho cùng làm phụ nữ cũng có nỗi khổ riêng mà làm đàn ông cũng có nỗi khổ riêng. Đời vốn là bể khổ, giờ con mất mẹ rồi con còn khổ hơn gấp trăm lần. Hạnh phúc thay cho những ai còn diễm phúc cài hoa đỏ trong ngày lễ Vu lan, từ giờ trở đi chúng con phải cài hoa trắng rồi. Mẹ đã đi, đi mãi, biết đến bao giờ con mới được gặp lại mẹ, mẹ ơi!

Mấy hôm kể từ lúc hôn mẹ bắt đầu hôn mê, em đã hầu như không ngủ, ăn thì ít vô cùng. Thêm nữa quá đau lòng vì mất mẹ, khóc than nhiều, rồi phường khèn cất tiếng nỉ non ai oán, đầu óc nhức như bứa bổ, cứ ong ong hết cả lên. Thành ra đến hơn 6h chiều thì em xỉu chẳng biết gì. Vốn dĩ em bị huyết áp thấp bẩm sinh, cứ ăn uống kém là hay bị mệt, mấy ngày nay hầu như không buồn ăn uống gì, ngất là chuyện đương nhiên.

Lúc em tỉnh dậy, thấy mọi người đang vây quanh, ba thấy em tỉnh thì bảo "khổ thân con gái, hãy cố gắng lên con ạ. Mẹ mất rồi, con càng phải cố gắng hơn". Nghe ba nói thế em lại òa lên khóc. Em đã không giúp được gì lại còn làm cho mọi người phải lo lắng, em thật đáng giận. Rồi lại thấy chàng bưng lên cho bát phở

- Em ăn đi. Cố mà ăn cho nó có sức
- Em không muốn ăn.
- Ăn ngay - chàng quát - không muốn ăn cũng phải ăn. Có cần anh đè em ra bón không hả? Lúc này là lúc nào rồi, em phải tự biết chăm sóc mình, đừng tạo thêm gánh nặng cho người khác nữa.

Chàng vốn là người rất hiền, rất hiếm khi bực mình hay nổi nóng. Em biết chàng đã lâu, nhưng thỉnh thoảng lắm chàng mới thế. Những lúc như vậy, tốt nhất là làm theo ý chàng. Hơn nữa chàng nói rất đúng, em phải cố gắng, không được để mọi người lo lắng nữa. Thế là em cầm bát phở lên, vừa ăn vừa khóc. Chàng đứng nhìn em ăn, tới lúc thấy em không thể nào nuốt được nữa, chàng liền cầm lấy cái bát, đặt lên bàn gần đó, rồi chàng ôm em vỗ về

- Bé ngoan nào, bé ngoan nào. Bé phải cố gắng lên. Anh biết bé đau lòng lắm nhưng bé càng cần phải cố gắng. Anh thương bé lắm. 

Lâu lắm rồi mới thấy chàng gọi em như thế. Từ ngày em làm mẹ, chàng hay gọi em là mẹ xưng ba thay cho Nhím. Vùi đầu vào ngực chàng khóc như 1 đứa trẻ, cảm thấy mọi thứ sao mà tăm tối thế. Mẹ mất thật rồi, vĩnh viễn không được gặp mẹ nữa rồi.

- Bé hãy nằm nghỉ 1 lúc - chàng lấy cái chăn đắp cho em - giờ anh còn phải ra ngoài, còn nhiều việc phải lo lắm. Bao giờ đỡ mệt hãy dậy nhé. Uống cốc trà gừng này rồi nhắm mắt lại. Lúc nữa anh lại vào.

Quả thật là em mệt quá rồi, em cần nằm 1 lát. Chỉ 1 lát thôi rồi em sẽ dậy ngay.

Người đến viếng rất đông. Mọi người vẫn bảo, mẹ mất mà vào ngày thường thì không biết còn đông thế nào. Mẹ mất lúc ấy, sinh viên về quê ăn tết hết, chứ nếu thêm cả đám sinh viên ba, em và Hưng dạy thì chắc ngõ chả có đường mà vào.

Hơn 7h tối thì ba mẹ chồng bế Nhím sang, em liền ra khỏi giường đi ra sân. Cầm dải khăn tang thắt lên mái đầu bé nhỏ của con mà tim tan nát. 2 đứa con anh Đạo chị Bắc ở xa không về chịu tang bà được, giờ chỉ có Nhím thôi. Đứa cháu yêu quý của bà, động lực sống của bà đây, bà có nhận ra không? Cháu chưa biết nói mấy, chưa biết biểu lộ lòng mình, giờ con và cháu xin quỳ trước linh cữu mẹ, xin mẹ hãy chứng giám cho lòng thành của chúng con, mẹ hãy phù hộ cho cháu được khỏe mạnh, ngoan ngoãn, lớn lên biết làm một con người theo đúng nghĩa CON NGƯỜI. 

Nhím thấy mẹ khóc thì cũng khóc. Thương con đứt ruột mà em chẳng biết làm sao. Đêm nay là đêm đầu tiên con xa mẹ, con hãy ngủ thật ngoan, đừng quấy ông bà con nhé. Con là con gái dũng cảm của mẹ kia mà. Gần 9h tối, các bà các bác trong tổ quy phật mẹ tham gia đến để cầu kinh cho mẹ. Tiếng cầu kinh vang xa trong đêm khuya thanh tĩnh. Mong rằng linh hồn mẹ cũng sẽ theo tiếng kinh kệ mà siêu thoát đến với cõi vĩnh hằng. Duyên trần của mẹ đã hết, mẹ về với ông bà tổ tiên. Mẹ đã sống không thẹn với lòng, không hổ với người, giờ mẹ có thể về bên chân Phật tổ mà không phải lưu luyến gì.

Hơn 11h đêm thì chàng bắt em uống thuốc rồi đi nằm. "Đã có bọn anh trông linh cữu mẹ, em cứ đi nằm đi, mai còn nhiều việc lắm". Ngoan ngoãn nghe lời, em nằm xuống, chả mấy chỗ mà viên thuốc an thần phát huy tác dụng, em bắt đầu lơ mơ ngủ. Hơn 3h sáng tỉnh giấc, đi châm thêm hương và nến trên linh cữu mẹ rồi em xuống bếp. Các bác, cá cô, các chú đang ngồi nói chuyện. Mọi người hầu như không ngủ. Bảo dì Giang và bác Thìn lấy thùng mì tôm em mua chuẩn bị từ mấy hôm trước nấu mì tôm trứng cho mọi người, lấy cân sườn để trong tủ lạnh nấu nồi cháo nữa. Mọi người đã thức đêm vất vả, cần phải ăn cho nó có sức. Ba cũng thức trắng đêm. Dạo này ba còn ngủ ít hơn cả em nữa. 

- Ba đi nằm lấy một lát, 6h phường kèn mới đến cơ mà - em bảo ba
- Không, ba thức được - ba kiên quyết
- Thế anh Đạo, em Hưng với anh Hùng đâu ạ? - em hỏi
- Chúng nó cũng thức suốt đêm. 12 giờ còn phải khiêng quan tài của mẹ. Vừa lên tầng ngủ rồi.

Em rón rén đi lên tầng, ngó vào phòng Hưng, thấy ba anh em đang ngủ say như chết, quần áo tang vẫn mặc nguyên trên người. Mọi người cũng quá vất vả rồi. Em lại len lén đi xuống, dặn dì Giang để phần cháo cho 3 người đó. Gần 5h em chợt nhớ ra hỏi ba

- Ba ơi, bà thầy bảo 7h phải có người đưa bà vào mộ mẹ để bà làm lễ đấy.
- Thì nhà đầy người, lo gì đâu - ba bảo
- Nhưng cả nhà mình chỉ có mỗi mình Hưng biết mộ mẹ ở đâu. Mà hơn 6h có người đến viếng rồi, em ấy còn phải đứng bên linh cữu nữa. Để con lên gọi em, rồi nhờ ai đi cùng em luôn bây giờ vào đó để chỉ mộ mẹ cho họ biết, tí nữa họ đưa thầy đi.

Khổ thân thằng bé, rõ vất vả. Vừa mới ngủ được 1 lúc lại phải dậy rồi. Cậu Thắng nhận đi với Hưng. Thằng bé chỉ kịp rửa cái mặt rồi tất tả đi ngay. Dốc Lim cách nhà gần 10km, đường lại khó đi, trời thì tối thế này, em cần hết sức cẩn thận đấy nhé. Sáng hôm đó trời bắt đầu mưa xuân. Mưa không nặng hạt mà cứ rơi rả rích, cứ như thể ông trời cũng đang âm thầm khóc mẹ như chúng con vậy. Bao nhiêu người đến viếng mẹ con không nhớ, bao nhiêu vòng hoa dâng mẹ con cũng không nhớ. Nỗi đau cứ dần dần gặm nhấm làm cho con tê liệt, mẹ ơi. 

13h làm lễ truy điệu mẹ. Nhím lại được ông bà nội đưa sang để tiễn biệt bà. Khắp nhà tiếng khóc như ri, ba khóc, Hưng khóc, anh Đạo cũng khóc. Chàng thì hoàn toàn không khóc. Nhớ ngày trước có lần em từng hỏi "liệu có bao giờ anh khóc không?", chàng bảo "lúc còn nhỏ thì anh không nhớ, còn giờ, nếu ngày bà ngoại mất mà anh không khóc thì chắc chắn anh sẽ không bao giờ khóc nổi". Bà ngoại mất chàng không khóc, chỉ lặng lẽ xốc vác mọi việc, giờ mẹ mất chàng cũng thế. Cứ lặng lẽ giấu nỗi đau vào trong để làm chỗ dựa cho em. Ước gì chàng có thể khóc chút ít, như thế có lẽ em lại thấy thanh thản hơn, chứ cứ thế này thì trông chàng thương lắm.

14h bắt đầu đưa mẹ ra đồng. Dù chúng con có khóc lóc, có đi giật lùi, có lăn ra đường thì người ta vẫn cứ đưa mẹ đi. Chiếc xe tang lạnh lùng đi qua thành phố. Tiền vàng bay lả tả trong gió. Thi thoảng lại nghe tiếng ai đó thì thào "sao nhiều vòng hoa thế?". Đến lúc chết rồi mà người ta vẫn không nguôi được sự đố kị hay sao? Vòng hoa nhiều để làm gì, hơn thua gì với đời mấy cái vòng hoa ấy. Cái quan trọng là mẹ đã mất rồi. Em ước gì mình chả bao giờ nhìn thấy vòng hoa tang nào để mẹ còn được sống thêm chút nữa, còn hơn là nhận được hàng trăm hàng nghìn vòng hoa đến viếng mẹ. Mộ của mẹ cũng ở gần đường, là khu mà nhiều mộ đã xây kiên cố. Chứng kiến người ta từ từ đưa mẹ xuống với lòng đất lạnh lẽo mà em không khóc nổi nữa.

Giống như chàng, em không khóc được nữa. Em cứ đứng nhìn thôi. Nhìn người ta đưa mẹ xuống, rồi người ta lấy tay bốc đất ném xuống, rồi có tiếng ai đó bảo "ai có tiền lẻ thì ném xuống đi". Điên thật, người mẹ tội nghiệp của em, người mẹ nhân từ hiền hậu của em chỉ xứng đáng với mấy đồng tiền lẻ thôi sao? Mẹ có còn sống nữa đâu để mà báo hiếu, để mà nhận tiền chẵn của mọi người? Mẹ ra đi 2 bàn tay trắng, có mang được cái gì theo đâu mà còn nỡ tính toán này kia? Em chẳng có tiền lẻ, em chỉ có tiền chẵn thôi, em biếu mẹ cũng được chứ gì. Hình như anh Đạo, em Hưng rồi chàng cũng nghĩ thế, cả mấy đứa đều ném tiền chẵn xuống hết. Mặc kệ người ta nói mình hoang phí, hoang phí thế này có đáng gì. Cuộc đời có những lúc còn hoang phí gấp hàng trăm, hàng ngàn lần lúc này thì lại chẳng ai nói hoang phí mà chỉ bảo là mình chịu chơi. Ấy thế mà có mấy đồng bạc nhỏ nhoi báo hiếu mà lại nói là hoang phí. Thật đúng là miệng lưỡi người đời.

Vì mẹ muốn đào sâu chôn chặt nên linh cữu vừa hạ xuống, đất ném xuống tượng trưng thì thợ xây bắt tay vào xây mộ mẹ ngay. Cả nhà nán lại trong khi mọi người di tản ra về. Ba muốn xem thợ xây cất thế nào, có cẩn thận không? Rồi dặn họ ốp gạch màu gì, trên để bát hương ra làm sao. Nghĩa trang là nơi người ta đau buồn tiễn biệt người thân nhưng cũng là nơi để cho một số người còn sống sống nhờ vào đó. Họ sẽ thay mặt mình chăm sóc ngôi mộ hàng ngày, để ý để cho bọn trẻ trâu nó không nghịch ngợm, phá hoại. Cái giá phải trả cũng rất bèo 100k/tháng. Quá rẻ để có thể mua mà báo hiếu cho mẹ.

Trời về chiều, có vẻ lạnh quá. Đứng ở cái nơi hoang vu mồ mả san sát đầy thê lương thế này khiến cho người ta bất giác thấy lạnh hơn. Từ giờ trở đi nơi đây sẽ là nhà của mẹ, mẹ sẽ buồn và cô đơn lắm. Dù chúng con có siêng năng đến đâu cũng không thể ngày ngày vào đây hương khói cho mẹ được. Nhưng giờ mẹ có thể cưỡi gió đạp mây, mẹ có thể vân du bốn biển. Mẹ có linh thiêng mẹ hãy về nhà mình mẹ nhé. Khi đặt mẹ xuống, bà thầy cứ bảo sao lại quay hướng đấy, hướng đấy cũng tốt nhưng nếu quay mẹ nằm ngược lại thì hướng sẽ đẹp hơn. Có điều cả nhà mình đều muốn mẹ nằm như vậy, nằm theo cái hướng mà mắt mẹ có thể nhìn về hướng nhà mình. Dù mẹ ở nơi xa xôi lạnh lẽo này, mẹ vẫn có thể nhìn thấy ba, thấy chúng con, thấy các cháu sẽ sống tiếp như thế nào. Mẹ hãy nhìn mà chứng cho lòng thành của chúng con. Con xin hứa sẽ sống tốt và sẽ thực hiện tốt di nguyện của mẹ. Mẹ hãy an tâm mẹ nhé.

Làm lễ cúng 3 ngày cho mẹ xong, thì ngày tết cũng đã đến gần lắm rồi. Nghĩ tới tết mà thấy buồn quá. Mẹ đã không thể cùng ba ăn cái tết cuối cùng cho trọn vẹn. Tối đó về nhà, em liền xuống nhà xin phép ba mẹ chồng:

- Con xin phép ba mẹ cho con được đưa cháu sang bên đó chuẩn bị và ăn tết với ba con. Mẹ con vừa mất, nhà quạnh quẽ và buồn lắm. Con biết là như thế ba mẹ cũng buồn vì năm nay vc em Thái cũng ăn tết nhà ngoại, nhưng mong ba mẹ hết sức thông cảm cho con. Anh Hùng thì tùy anh ấy thôi, anh ăn tết đâu cũng được. Vả lại mẹ con con cũng chỉ ở đó ban ngày, tối con lại về nhà ngủ. 
- Ừ, con cứ sang bên đó nhà lo tết nhất cho ông. Đàn ông đàn ang có biết gì chuyện chợ búa đâu - mẹ bảo
- Nhà cũng chả có việc gì. Con cứ ở luôn bên đó cũng được - ba bảo
- Dạ thôi, Nhím giờ lớn rồi, tối lạ nhà là nó ngủ không yên. Vả lại con cũng muốn được ngủ ở nhà mình. Con chỉ về giúp đỡ ba con thôi, còn đây mới nhà là con cơ mà. 
- Đúng thế, đây là nhà con. Ba mẹ tùy theo ý con thôi. Con thấy thế nào hợp lí thì làm - ba bảo.

Năm nay mẹ mất, tết nhất cũng chả cần tổ chức linh đình làm gì. Sáng hôm sau, em đưa con sang cho con chơi với ông ngoại rồi em đi chợ. Bây giờ tết nhất cũng đơn giản, chiều mùng 1 đã bán hàng rồi, cần gì phải mua sắm nhiều đâu. Chỉ cần mua thêm hương vòng thắp trên bàn thờ mẹ, mua ít hương trầm đốt ngày tết thôi. Gà thì các dì các cậu trên quê mang xuống cho rất nhiều, miến, măng mộc nhĩ, nấm hương, hạt bí chị Bắc mua về hôm qua. Bánh kẹo thì đầy tủ, bánh trưng thì kiểu gì vài hôm nữa dì lại mang xuống. Hành thì cách đây hơn chục ngày em đã muối rồi. Quay ra quay vào cũng không biết mua thêm cái gì nữa. 

Đi qua hàng bát đĩa, nhớ lại hôm qua làm lễ 3 ngày, có 3 mâm mà còn thiếu bát đĩa này kia, em quyết định mua 3 mâm bát đĩa. Đằng nào sẽ còn nhiều dịp phải dùng, nào là 49, 100 ngày rồi khi cũng giỗ mẹ. Tiện thể mua thêm bộ nồi niêu, xoong chảo, dao thái nữa. Từ ngày mẹ ốm, mải chăm mẹ nên cũng chả ai chú ý tới những thứ này. Giờ đến lúc phải sắm cái mới. Gọi điện nhờ Hưng ra chở hộ, về tới nhà ba hỏi:

- Cái gì mà nhiều thế này ha con?
- Bát đĩa thôi mà ba. Coi như con biếu quà tết ba vậy. Còn rượu tết thì đã có anh Hùng lo, con chả lo làm gì.
- Tùy con thôi. Con thấy gì cần con cứ sắm.

Trông ba mệt mỏi quá, nhìn không có chút sinh khí nào hết, cứ như thể mọi niềm vui trên đời này cũng đã rời bỏ ba theo mẹ. Không được, em nhất định phải làm cho ba vui lên.

- Linh đâu rồi hả ba?
- Nó đang chơi với dì Hương, dì Nhường trong bếp ý.

Em đi tìm con, bế con lại chỗ ba.

- Nào con, con gọi ông đi.
- Nó biết gọi ông rồi hả?- ba ngạc nhiên
- Vâng ạ. Con gọi ông đi - em động viên
- Ung, ung - con bập bẹ.
- Đúng rồi, con biết gọi ông rồi - ba liền đưa tay bế cháu

Ba cười, tuy nụ cười vẫn còn buồn lắm. Nhưng dù sao ba cũng cười rồi. Phải để cho ba vui hơn mới được.

- Bây giờ con vào lạy bà đi?
- Nó biết lạy bà nữa hả?
- Đúng thế, sáng nay con sang thắp hương lạy mẹ, cháu nó cũng lạy bà đấy. Chắc là nó thấy mọi người làm vậy nó bắt chước.
- Vậy hả? Đâu, Linh lạy bà ông xem nào

Ba liền thắp hương lạy mẹ, con bé cũng lạy theo. Khổ thân con bé, bé tí tẻo teo cứ tưởng mọi người đang đùa, cũng chắp tay lại tuy bàn tay chưa duỗi thẳng cứ như 2 nắm đấm, cúi gập xuống lạy ngang lạy dọc, vừa lạy vừa cười. Trông thấy cháu như thế, ba vừa cười vừa khóc "Hòa ơi, em xem này. Cháu nó biết lạy em rồi đấy", rồi quay sang ôm cháu ba bảo "cục vàng của ông, giờ ông sống là vì cháu thôi. Cháu giờ là niềm vui của ông. Cháu lớn nhanh lên nhé rồi cháu dắt ông đi chợ, ông sẽ mua xe đạp ông đèo cháu đi chơi". Chả biết con bé nó có hiểu lời ông nói không, chỉ thấy nó thơm ông rõ kêu rồi ôm cổ ông thật chặt. Con gái bé bỏng, con là mặt trời của ông rồi đấy. Con hãy tỏa sáng, hãy mang niềm vui đến cho ông, cho gia đình mình con nhé.

Tuy ba bảo năm nay mẹ vừa mất, tết nhất đừng hoa hoét mà làm gì nhưng em vẫn lăn tăn quá. Em vẫn cứ muốn mua 1 cành đào để bên cạnh bàn thờ mẹ. Ngày mẹ còn sống, mẹ yêu hoa đào nhất. mẹ vẫn thường bảo "tết mà nhà không có cành đào thì không còn là tết nữa con ạ". Nên năm nào, từ lúc chợ bắt đầu có cành đào đầu tiên mẹ đã đi chọn rồi mua đào rồi. Cứ đến chiều ngày 30 tết thì nhà em phải có đến hàng chục cành đào các loại, các kiểu dáng. Cành bày bàn thờ, cành để trong nhà, cành để ban công, cành để ngaòi hiên, ngoài sân, ngoài vườn. Bước vào nhà là thấy đào khoe sắc, cảnh tượng rất đẹp.

Vì vậy em liền trình bày suy nghĩ với ba, ba cũng đồng ý. Em đi chợ hoa mất 2 ngày để chọn lựa cành đào thật đúng ý. Em muốn mua đào phai vì đó là loại đào mà mẹ thích nhất nhưng khổ nỗi loại ấy toàn những cành to, cao hàng mấy mét, người ta chặt cả cây trên rừng người ta khuân về. Em chỉ cần một cành nho nhỏ xinh xinh, nhưng dáng lại phải nghiêng, tất cả cành của nó phải nghiêng hết về bên bàn thờ mẹ, sẽ giống như là mẹ được bao phủ bởi hoa vậy. Vì nghĩ như thế nên công cuộc lựa chọn thật khó khăn. Cành được dáng thì hoa ít quá, cành nhiều hoa thì dáng không đẹp. Mãi rồi cuối cùng chiều 29 tết em cũng chọn được 1 cành đúng ý. Họ đòi 100k, không cả mặc cả, em gọi điện cho Hưng ra chở về luôn. Mang về đốt gốc rồi cắm vào cái lọ lục bình vừa như in, cứ như thể nó sinh ra là để ở bên bàn thờ mẹ vậy. Ba trông thấy cành đào cứ tấm tắc khen mãi, còn bảo từ giờ về sau tết cứ thế mà làm.

Quả thật cành đào rất đẹp, ai đến trông thấy cũng phải khen. Không rực rỡ phô trương, cánh hoa hồng nhạt, mỏng manh và đẹp đẽ. Con hi vọng là mẹ cũng sẽ thấy thích nó. có nó, bàn thờ mẹ cũng đỡ hẳn đi không khí thê lương. Chiều 30 tết, nấu xong nồi mứt cà rốt (thứ mứt duy nhất mẹ thích ăn và luôn tự nấu), bày mâm ngũ quả lên bàn thờ mẹ, rồi dâng mẹ mâm cơm cúng mà lòng em thấy thanh thản lạ. Giữa khói hương nghi ngút trong giờ khắc đất trời sắp chuyển giao này, lòng con nhớ mẹ biết bao nhiêu. Phải, mẹ tuy mất rồi nhưng mẹ sẽ còn sống mãi trong trái tim những người đang sống. Năm mới sắp đến rồi, mẹ hãy phù hộ cho cả gia đình mình mẹ nhé. Con mong biết bao một năm mới yên bình.

Theo WTT

CHIA SẺ BÀI NÀY
  • tag
BÌNH LUẬN
chuyen muc lam dep
video lam dep