Kênh Phụ Nữ Kênh Phụ Nữ

Nhật ký hôn nhân của em (3)

KENHPHUNU.COM  | 11:00 , 04/05/2015
Nhật ký hôn nhân của em (3)

Con mụ Ngọc Anh ấy tranh thủ tối hôm nay em tức chàng, em ở nhà, mụ ý tới rủ chàng đi uống nước, còn mặt dày tỏ tình với chàng nữa chứ. Đồ con gái gì mà không có chút sĩ diện gì hết. Bét ra cũng phải như em chứ, chỉ phát tín hiệu thôi chứ. Lại còn tỏ tình à? Không biết em là người yêu của chàng à?

Cuối cùng, sau bao mong chờ, ngày sinh nhật thứ 21 của em cũng đến. Năm nay chắc phải đặc biệt lắm đây, chàng đã hứa thế rồi cơ mà. Cả ngày không thấy bóng dáng chàng đâu (tệ thế đấy, mọi hôm kiểu gì trưa đi làm về cũng đảo qua ngắm em 1 cái, chiều cũng ngó em 1 tẹo cơ mà). Tối 7h, chàng mặt tươi như hoa bước vào nhà em với bó hoa to vật và 1 gói quà xinh xinh. Sau đó chàng ngồi 1 góc, lần lượt chứng kiến xem sinh nhật em nó ra thế nào.

Vì em và chàng mới cặp kè thời gian gần đây, cũng chưa có tuyên bố chính thức hẳn hoi gì cả nên sinh nhật em vẫn có rất đông các cây si đến chúc mừng. Anh nào ở tỉnh khác không tới được thì gửi điện hoa từ ban ngày nhé. Mỗi lần có thêm 1 tên mới đến là mặt chàng tối đi 1 chút. Ai bảo chàng kiêu chưa thèm nói gì nên em cũng chỉ có thể giới thiệu chàng là bạn em thôi. Vả lại, em là chủ nhân buổi sinh nhật, em phải tỏ ra lịch sự với mọi người nên em không quan tâm tới chàng như bình thường được, em còn phải tiếp chuyện, còn phải pha trò, còn phải mời mọc mọi người ăn uống chứ. Chàng trong 1 nỗ lực phi thường cũng cố gắng tham gia vào mọi câu chuyện, đế thêm vào với ngầm ý một cách rõ ràng với các địch thủ rằng "này, tôi biết cô ý rõ lắm nhé. Mọi chuyện của cô ý tôi đều biết".

Nhưng mà cơ khổ, mấy địch thủ của chàng hầu hết có thâm niên tán tỉnh em lâu hơn chàng, có tên còn học cùng em từ thời cấp 3 nên những gì họ biết về em còn nhiều hơn chàng hẳn ấy chứ. Sau một hồi không thấy ăn thua gì, chàng bực mình, chàng thay đổi chiến thuật, chàng đi xuống bếp tìm đồng minh là mẹ em. Dĩ nhiên là chiêu này của chàng có kết quả, vì trong tâm trí mẹ em giờ chàng là con rể tương lai rồi, bà đối xử với chàng thân thiết và nhiệt tình lắm. Nhưng bà lại chỉ ở dưới bếp xem tivi, bà nhường phòng khách cho em tiếp bạn rồi. Chả còn cách nào khác, tí tí lại thấy chàng chạy lên: "Hằng ơi, cho anh miếng bánh, anh mang xuống cho mẹ", "Còn múi bưởi nào không nhỉ, mẹ thích ăn lắm...". (Giờ thì là "mẹ" nhé, không phải "mẹ em" như mọi khi nữa. Thân thiết thế còn gì). Các địch thủ của chàng, sau một hồi cũng thấy có vấn đề gì đây, dần dần cũng rút lui bằng hết. Chàng như vậy là "không chiến mà tự nhiên thành", đuổi địch khéo quá đi. 10h đêm, mọi người về hết rồi, dọn dẹp cũng xong rồi, em liền hỏi chàng 

- Muộn rồi sao anh chưa về?
- Em mệt thì cứ đi ngủ. Anh nói chuyện với mẹ chứ có nói chuyện với em đâu.

Tức thật, người gì ngang hơn cua. Không thấy ba mẹ người ta ngáp ngắn ngáp dài rồi à. Chả có việc gì làm, em đành ngồi bóc quà vậy. Chàng thì đứng cạnh nhận xét. Con gấu trúc của anh Tuyên "Mắt nó xếch trông rõ ghê. Em mà ôm nó đi ngủ chỉ có mà gặp ác mộng". Xấp vải của anh Dũng "Màu xấu quá, may chỉ tổ tốn tiền". Mấy quyển sách của anh Nam " Cha này làm nhà in, chắc đây là sản phẩm của nhà trồng được đây". Thôi khỏi nói nữa, em bực mình lắm rồi. Quyết phải làm cho chàng bẽ mặt mới được. Món quà này em biết là gì rồi, con bạn thân đã bật mí trước. "Ơ...", mặt chàng đỏ rần lên khi nhìn thấy đám phụ tùng của phụ nữ. Cho đáng đời, ai khiến đâu mà cứ bình loạn hết cả lên. Đến món quà của chàng đây. Bóc ra xem nào.

- Anh chưa mua quà cho con gái bao giờ đâu- Chàng phân trần - cả chiều nay anh phải nhờ anh Thư đi chọn cùng đấy. Thấy kiểu này bà ý bảo bán đắt hàng lắm, bao nhiêu người mua.

Công sức của cả buổi chiều của 2 tên đàn ông là 2 cái áo len giống hệt nhau, chỉ khác mỗi màu. Sao đàn ông tối trí thế nhỉ? Phụ nữ vốn không bao giờ thích mặc quần áo giống nhau, lại còn biết là sẽ giống kiểu của bao nhiêu người khác nữa. Thế thì còn gì là tính độc đáo mới lạ nữa.

- Sao lại mua 2 cái giống nhau thế hả anh?
- Giống nhau đâu mà giống nhau, khác màu nhau rõ ràng ý thôi.
- Kiểu dáng giống i hệt nhau mà.
- Thì bọn anh cũng thế, áo sơ mi giống hệt nhau, chỉ khác mỗi cái màu thôi

Lại còn thế nữa. Em là phụ nữ chứ có phải là đàn ông đâu mà so sánh như thế được. Nhưng thôi không tranh luận nữa. Căn bản là chàng không hiểu nổi những bí ẩn của người phụ nữ. Có nói cũng bằng thừa. Thôi thì đành

- Cám ơn anh. Em rất vui.
- Bọn anh biết chắc là em sẽ thích mà.

Không biết nên bực hay buồn cười vì chàng đây? Đi chọn quà cho người yêu mà còn phải nhờ thằng bạn tư vấn. Chàng là người yêu em hay bạn chàng nhỉ Mà anh Thư là anh nào, em đã gặp bao giờ đâu mà biết.
Lần khần mãi cuối cùng cũng tiễn chàng ra đến đầu ngõ nhà em. Trời đã khuya lắm rồi, ánh trăng mờ ảo.

- Trăng hôm nay sáng quá anh nhỉ?
- Thấy mẹ bảo em sinh hôm rằm mà nên em mới tên là Hằng. Con gái hôm rằm ghê phải biết đây.
- Đâu mà, em sinh trưa ngày 16 chứ.
- 16 thật trăng, các cụ chả bảo thế rồi còn gì.

Thôi không nói nữa. Sao ở cạnh chàng em cứ tranh luận mãi thế nhỉ? Ai bảo chàng có 2 cái xoáy chàng chả chịu nhường nhịn em.

- Hằng này
- Gì thế anh?

Em ngước lên nhìn chàng chờ đợi. Lời hứa của chàng ngày nọ vẫn còn văng vẳng bên tai. Thời cơ thích hợp quá còn gì. Khung cảnh lãng mạn thế này sao chàng chưa nói nhỉ?

- Anh...
- Anh làm sao?
- Anh... chả sao cả.

Hi hi, mắc cười thái độ của chàng quá. Tiếng cười của em làm chàng bực mình hay sao đó. Chàng đột nhiên kéo em về phía chàng và hôn em. Ôi trời ơi, em chưa chuẩn bị tinh thần cho tiết mục này. Chàng không bài bản gì cả. Phải tỏ tình đã rồi mới hôn chứ. 

- Sao anh lại làm thế?
- Em không nói không chịu được à? Phải cho người ta tận hưởng một cái đã chứ.

Chàng lại hôn em. Trời ơi, ngọt ngào quá, em thấy mình có thể bay lên mây được. Bỗng nhiên có tiếng ba em "Hừm. Con làm gì ngoài đó mà lâu thế? Khuya rồi, khóa cổng đi còn đi ngủ" vọng từ trên cầu thang chỗ mái tum xuống. Chết cha, có khi ba rình 2 đứa từ nãy giờ. Tại nhà em xây theo kiểu cổ, quay lưng ra đường, ngõ dọc với cạnh hông nhà nên đứng trên cầu thang mái tum là quan sát hết cả đầu ngõ. Cảm hứng tụt xuống dưới âm độ. Thôi thì chàng về nhé, em còn phải đi ngủ đây. Nhưng mà khi nằm ngủ rồi, tua lại đoạn băng lúc ấy, sung sướng hạnh phúc quay trở đi trở lại, cuối cùng em mới giật mình nhớ ra một điều quan trọng. Chàng đúng là đồ xỏ lá, chàng có thèm tỏ tình gì đâu. Coi như là hết cả đời này em không có được cái diễm phúc như những cô gái khác là nhận được lời tỏ tình lãng mạn của bạn trai rồi. Giấc mơ thời thiếu nữ coi như tàn tành mây khói. Có ai hiểu cho nỗi lòng đau khổ của em khi ấy không?

Một ngày đẹp trời khác, mẹ em vui vẻ về nhà thông báo.

- Này, mẹ biết ba mẹ thằng Hùng làm gì rồi nhé.
- Thì lần trước con có hỏi, anh ý chả bảo mẹ anh ý làm bác sĩ khoa sản trong viện A, bố anh ý làm đối diện với cơ quan anh ý rồi còn gì.
- Thì thế, nhưng bố nó làm gì?
- Thì cái cơ quan đối diện với cơ quan anh ý là sở Tư pháp. Bố anh ý làm ở Sở tư pháp.
- Nhầm rồi con ơi.
- Nhầm là nhầm thế nào hả mẹ?

Huhu, tính em vô tâm. Em chỉ biết có mỗi chàng thôi, em cần gì biết ba mẹ chàng làm gì đâu chứ. Hỏi lắm chàng lại nghĩ em tò mò, em có định đào tường khoét vách gì nhà chàng đâu, em cũng chả có ý định xin xỏ tiền của ba mẹ chàng. Cần gì phải biết rõ mà làm giề. Mà cơ khổ, em cũng chỉ biết chàng làm bưu điện, chứ hỏi chàng làm phòng ban nào trong đó thì em cũng xin chịu. Nhỡ bây giờ chàng mà mất tích, đúng là em chả biết hỏi ai. Thôi được, phải sửa sai ngay lập tức.

- Mẹ nói rõ con nghe xem nào.
- Mẹ nó tên Liên, làm bác sĩ khoa sản bệnh viện A. Bố nó tên Khanh làm thanh tra nhé. Hôm nay chú Sơn vừa nói với mẹ khi mẹ kể con yêu thằng nào.

Tối hôm đó, thay vì lang thang ngoài đường như mọi khi (em là em thích được ngồi sau xe chàng, đi lòng vòng ngó nghiêng khắp nơi chứ em ghét quán xá), em quyết định rủ chàng đi uống nước. Cà kê 1 hồi, em quyết hỏi cho ra lẽ.

- Ba anh tên gì?
- Ba anh tên Khanh.
- Ba anh làm ở Sở Tư pháp à?
- Ai bảo em thế?
- Thì có lần anh chả bảo ba anh làm đối diện với cơ quan anh. Đối diện chính là Sở Tư pháp rồi còn gì.
- Đối diện nhưng là ở phía sau lưng của sở tư pháp chứ. Ba anh làm thanh tra.

Sao mà chàng lắt léo thế nhỉ? Đã đối diện lại còn sau lưng? Bố tây cũng không lần ra được nữa là em.

- Mà sao em hỏi thế?
- Thì tại sáng nay mẹ nói thế nhưng em không tin lắm, em phải hỏi cho chắc.
- Anh cũng chịu em đấy.
- Nghĩa anh là làm sao?
- Nông dân không thể tả được. Yêu đến tận giờ này mà không biết người ta con cái nhà ai. Nhỡ anh lừa em thì sao.

Cáu rồi đây, không nói không chịu được

- Thì tại anh chứ, có thèm giới thiệu em với bố mẹ anh cho nó tử tế đâu.
- Giới thiệu rồi đấy thôi, biết nhà anh rồi còn gì.

Nhớ lại cái màn giới thiệu ấy làm cục tức của em lên đến tận cổ. Em bực lắm rồi đấy.

- Thôi không nói nữa. Thanh toán tiền đi rồi còn về.

Suốt thời gian còn lại em không thèm nói gì, mặt cứ hầm hầm như muốn đánh ai. Chàng thật là tệ, nỡ lòng nào để em thành 1 đứa ngu ngốc như vậy chứ. Lúc chàng về em cũng mặc kệ không đưa ra cổng nữa. Tự đến thì tự về nhá. Sáng hôm sau thứ 7, chàng lại le te đến nhà. Vừa đến sân thấy em trong nhà chàng đã lên tiếng gọi

- Này chim cú
- Ai chim cú?

Chim cú là thế quái nào nhỉ? biệt danh gì mà quái gở thế không biết.

- Em chứ còn ai. Rõ là chim cú 9000.

Ừ thì chim cú này. Không nói không rằng em rút ngay cái dép tông đang đi em ném cho chàng 1 phát. Cũng phải công nhận là em ném siêu, chơi 1 cái vô ngay bản mặt chàng. Hậu họa nhãn tiền, mặt em vênh lên dù trong bụng đánh lô tô ghê lắm. Mặt chàng lóe lên sắc giận, nhưng mà phải công nhận trình độ tu vi của chàng đáng nể thật, chàng lại cười tươi như hoa. Ba mẹ thấy thế quay sang mắng em 1 trận te tua

- Con gái mà thế à? Cháu bỏ nó đi cho chú. Chơi với con này chỉ tổ rước họa vào thân.
- Mẹ đến xấu hổ vì con.
- Con có định ném trúng đâu, ai dè...

Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, chàng vội cứu nguy

- Cháu không sao. Cú ném nhẹ hều ý mà. Tại cháu trêu em trước.
- Đã biết tính nó không hay đùa, lại còn cứ thích trêu - mẹ em càu nhàu.
- Thú vị lắm cô ơi. Trông thấy cái mặt chim cú mà vui lắm.

Lại chim cú nữa à, muốn ăn cái dép nữa chắc. 

- Không có việc gì nữa thì anh về đi.
- Ai bảo là không có việc. Hèm, anh xin long trọng thông báo... chàng dài giọng
- Anh nói luôn đi, sốt cả ruột.

Chàng liền quay ngoắt sang phía ba mẹ

- Dạ thưa cô chú. Hôm nay, cháu xin phép được mời em Hằng đến nhà cháu ăn cơm trưa. Mong cô chú đồng ý.
- Cháu hỏi nó xem ý nó thế nào. Cô chú thì sao cũng được - tiếng mẹ trả lời.

Bực nhỉ, toàn tiền trảm hậu tấu thế này, không thèm hỏi qua ý em trước gì cả. Không sao, coi như em đã đồng ý. Lần này ra mắt chính thức, phải chuẩn bị kĩ càng hơn mới được. Lần đầu tiên ra mắt phải làm gì nhỉ, có cần quà cáp gì không? Mặc cái gì trông cho ra dáng được bây giờ. Chả nói trước gì cho người ta chuẩn bị tinh thần gì cả. Cứ bụp 1 phát thế này có chết em không.

Quả thật, giờ nhớ lại buổi trưa hôm đó em cũng không còn nhớ chính xác lắm. Tại cái lần trước bị bẽ mặt khiến em mất hết cả tinh thần. Chọn bộ quần áo lịch sự nhất có thể, tương thêm đồi giầy cao gót cho nó có vẻ cao lên, em leo lên xe chàng. Tới nơi, bà ngoại chàng ra đón. Bà âu yếm hỏi han làm em cũng bớt lo đi hẳn. Cám ơn bà ngoại nhé, giờ thì cháu hiểu vì sao anh Hùng nói yêu bà nhất trên đời, cháu chỉ xếp hàng thứ 2 thôi. Trước cháu là cháu ghen tỵ lắm nhưng giờ thì thôi, chả nên tranh đấu với 1 bà lão làm gì, cơ bản là sẽ không thắng nổi. Nhà chàng lau li sạch bóng, đành từ giã đôi giầy cao gót, xỏ vào đôi dép đi trong nhà. Biết thế khỏi mất công chuẩn bị làm gì, ta cứ đúng bản chất ta mà ăn diện, cứ dép bệt cho nó đúng điệu. 

Vào tới sân sau nhà chàng, thấy ba chàng đang giữ gà cho mẹ chàng cắt tiết. Mồ hôi mẹ mồ hôi con của em bắt đầu tuôn ra như tắm. Cả đời em, em ăn thịt gà cũng nhiều, nhưng là cái lúc nó đã thành sản phẩm chỉ việc xơi thôi. Làm gà thì làm như thế nào? Em mới thấy mẹ làm thôi, chứ em chưa thực hành bao giờ cả. 

- Cháu đến rồi đấy à? Ngồi xuống đây làm cùng bác cho nó vui. Hôm nay ăn cơm rau dưa thôi cháu ạ - mẹ chàng ngọt ngào.

Chưa bao giờ em thấy giọng nói ai ngọt ngào mà lại có sức công phá lớn đến như thế. Em cơ hồ bủn rủn hết cả chân tay, kinh hoàng nhìn con gà. Chả lẽ em lại phải đóng vai đứa con gái yểu điệu, trông thấy máu là sợ để từ chối à. Bản chất em đâu có thế, chàng đang đứng kia tủm tỉm cười, chàng sẽ bóc mẽ em mất. Thôi thì em đành ngồi xuống, vặt lông con gà cùng mẹ chàng rất nhiệt tình. Vặt lông sắp xong, mẹ chàng lại bảo tiếp:

- Cháu làm nốt hộ bác, bác chạy ra chợ mua thêm mấy thứ.

Thế này là thế nào? Chưa gì đã có ý định thử bạn gái của con trai rồi à? Chết mất thôi, người đâu trông có vẻ dễ tính mà lại thâm thế nhỉ. Khóc dở mếu dở em đành quay lại với con gà chết tiệt. Lòng lại thầm trách mẹ đẻ mình, chả chịu để em mó tay vào việc gì, lúc nào cũng: việc của con là việc học, việc nhà mẹ khắc làm. Con gà này, giờ biết tính sao đây? Nhớ rồi, người ta hay mổ (gọi là mổ moi thì phải), mua gà thịt sẵn họ hay làm thế, trông đẹp lắm cơ. Thì em cũng rạch cho nó 1 đường. Quái sao không lôi được bộ lòng ra nhỉ? Phanh rộng ra tí nữa. Chưa ăn thua. Phanh thêm tí nữa. Có thế chứ, cuối cùng thì cũng ra. Nhưng trông con gà đến là thảm thương. Lạy trời, phải cố làm xong để tống nó vào nồi trước khi mẹ chàng về tới.

Đến khi em cho được con gà vào nồi, bắc lên bếp thì thấy chàng thò mặt vào.

- Xong rồi hở em. Chà, để anh kiểm tra xem nào.

Kiểm tra thì kiểm tra chứ. Em sợ gì. Trông không được đẹp mắt lắm nhưng đằng nào chả chui vào mồm.

- Gì thế này?
- Sao hả anh
- Em không bóc diều gà ra à?

Hóa ra con gà còn có 1 bộ phận nữa là cái diều. Tại mẹ chàng đấy chứ. Mua đúng con gà đói ăn, có thấy diều diếc gì đâu. Cứ mua đúng con gà diều to bự mà xem, mắt em đâu có mù, em cũng biết là phải bóc nó đi chứ. Trông vẻ mặt em tội nghiệp quá, chàng liền ra tay nghĩa hiệp. Chàng mang con gà ra làm lại. Bắc lên bếp xong thì mẹ chàng về. Hú vía nhé. Tối nay về em phải nhớ thắp hương cám ơn trời phật mới được.

Biết tài năng của em rồi, suốt thời gian còn lại, chàng chả dám rời cái bếp ra 1 giây. Chàng lăng xăng cùng em phụ mẹ chàng rửa rau, thái thịt. Bữa cơm sau đó, nói chung là diễn ra vui vẻ. Nghĩ đi nghĩ lại em cũng tự thấy là buổi ra mắt nhà chàng diễn ra khá hoàn hảo. Điển hình là cho đến lúc tiễn em về, ba mẹ chàng lại mới em lần sau đến nhà ăn cơm nữa còn gì.

- Này em
- Gì thế anh?
- Anh chung vốn mở quán internet với mấy thằng bạn. Lương lậu chán quá, cứ thế này biết bao giờ mới đủ tiền cưới vợ đây.

Cái ngữ chàng mà cũng đòi kinh doanh, chỉ có mà lỗ vốn. Nhưng nhìn vẻ mặt chàng lúc ấy, em không nỡ tương cho mấy câu xui xẻo ấy. Thôi thì chàng có ý chí như thế cũng là tốt, em chỉ nên làm người ủng hộ thôi. Các cụ vẫn chả dạy "nhàn cư vi bất thiện" đó thôi. Từ ngày chàng mở quán, tối nào rảnh em lại ra trông quán với chàng. Nhưng trông cái cung cách kinh doanh của chàng, em cũng chắc là cái ngày sập tiệm chả còn bao xa nữa. Ai đời chung nhau nhưng mạnh thằng nào thằng ấy đi chơi, chả quan tâm cửa hàng cửa hiệu gì cả. Khách toàn là bạn quen, cả nể nên chả thu tiền mấy. Mà tiền điện, tiền cửa hàng, tiền thuê bao internet hồi ấy lại rõ cao (hồi đó dùng bao nhiêu tính bấy nhiêu chứ không có gói cước như bây giờ). 

Chỉ trông với chàng có 3 tối mà em đã phát hiện ra 1 việc cơ hồ làm em tức điên. Có 1 bà chị hơn em 1 tuổi, học trên khóa em, tối nào cũng thấy có mặt, đong đưa chàng đến ghét. Chàng thì lại chẳng biết điều, cũng vồn vã mới cú chứ. Hỏi chàng thì chàng bảo đấy là em gái của chi bạn thân, đang làm đề tài nên đến nhờ chàng đánh máy cho. Bụng em thì tức anh ách, nhưng em cố nhịn. Em vào mạng em chát chít, em mặc kệ 2 anh chị muốn làm gì thì làm. Nhưng đến 1 tối chàng nhờ em trông quán, chàng đưa chị ấy vào nhà thầy giáo hướng dẫn thì em hết chịu nổi. Khi chàng về em cho ngay 1 bài

- Đàn ông chết hết rồi hay sao mà chị ấy phải nhờ anh?
- Em hay nhỉ? Anh chỉ coi cô ấy như em gái anh thôi.
- Nhưng chị ấy không thế. Chị ấy thích anh đấy.
- Em chỉ đoán vớ vẩn. Ờ, mà hay là ... chàng cười tinh quái - cùng là dân spidergirl nên bắt bài của nhau.
- Anh ăn nói cho cẩn thận nhé. Ai thèm làm làm spidergirl bao giờ?
- Thì cái hồi mới quen ấy, em chả tán anh còn gì?

Quái nhỉ, em đã cẩn thận thế rồi mà sao chàng vẫn biết nhỉ? Không được, phải vớt vát tí tự trọng còn lại chứ

- Anh mơ à? làm gì có chuyện đó.
- Em cứ tò tò đi theo anh lúc ra chơi còn gì. Nhìn cái biết ngay.
- Người ta đi uống nước chứ bộ.
- Thôi đi cô, nhận đi mà. Đằng nào giờ anh cũng yêu em rồi. Nhận đi.

Còn lâu á. Có chết cũng không nhận. Mà cú thật, mình đang tức kia mà. Đánh trống lảng giỏi ghê.

- Anh đừng có mà đánh trống lảng. Chuyện của chị Ngọc Anh giờ anh tính sao?
- Có gì đâu mà phải tính.

Đến nước này thì hết nói rồi. Cái đồ con trai có mới nới cũ, bắt cá hai tay. Đây cóc cần nhé. Đây về đây, đi mà đi với con mụ ấy cho nó khuất mắt.

- Này em đi đâu đấy. Giận rồi à. Anh xin lỗi.

Có thế chứ, ít ra còn được câu xin lỗi.

- Anh có lỗi gì đâu mà phải xin - em mỉa mai
- Anh có lỗi vì đã gọi em là spidergirl.
- Lại thế nữa. Cú thật đấy, cứ lôi chủ đề này ra. Em là em đi về hẳn đây.
- Thôi mà - chàng vội chạy theo - anh xin thú tội

Thú tội à? Hai người đã làm gì mà phải thú tội? Trời đất ơi, thế này thì quá lắm rồi. Người ta đã cố nhắm mắt làm ngơ mà còn không biết điều

- Thú tội gì? mặt em hầm hầm
- Thực ra anh vào lớp đi học là vì em đấy. Tại thằng Hiển nó bảo lớp có 1 đứa hay lắm, nó bảo anh vào tán em.

Chàng đáng bị ăn đập. Sao chàng giấu thái độ kĩ thế nhỉ? Em có cảm thấy gì đâu? Làm con gái nhà người ta mất ăn mất ngủ, tìm trăm phương ngàn kế để lọt vào mắt xanh của chàng. Công của em hóa ra là công cốc, lại chỉ tổ làm trò cười cho chàng thôi. Lại còn mang tiếng là đứa cầm cưa trước nữa chứ. Bực mình quá, không nói không rằng, em phi về nhà. Hôm sau bảo với mẹ là nếu anh ý có đến mẹ cứ bảo con đi vắng. Cần phải có thời gian tiêu hóa cho hết cục tức to bự chảng này cái đã. Khuya hôm đó chàng nhắn tin: 

- Bé ơi, sáng mai anh đưa bé lên trường dự đại hội liên chi đoàn nhé
- Sao anh bảo không thích đưa đón em đi học cơ mà.
- Lần này khác. Anh gọi điện em nghe máy nhé, anh giải thích.

Thôi thì nghe vây. Càng nghe càng thấy tức. Con mụ Ngọc Anh ấy tranh thủ tối hôm nay em tức chàng, em ở nhà, mụ ý tới rủ chàng đi uống nước, còn mặt dày tỏ tình với chàng nữa chứ. Đồ con gái gì mà không có chút sĩ diện gì hết. Bét ra cũng phải như em chứ, chỉ phát tín hiệu thôi chứ. Lại còn tỏ tình à? Không biết em là người yêu của chàng à? Được rồi, sáng mai đây phải bắt chàng chở đến cận cửa hội trường nhé, cho mụ ý nhìn thấy mà biết điều rút lui. Bực mình lắm, nhưng cứ nghĩ đến bản mặt của mụ ấy sáng mai là em lại thấy hả hê trong lòng. Đêm hôm ấy còn được bữa ngủ rõ ngon nữa chứ.

Theo WTT

Xem tiếp: Nhật ký hôn nhân của em (4)

CHIA SẺ BÀI NÀY
  • tag
BÌNH LUẬN
chuyen muc lam dep
video lam dep