Bình thường anh ấy rất hiền lành, có học thức nhưng khi chứng bệnh ấy "lên cơn" anh ấy lại bỏ nhà đi tìm nơi vắng đàn ông nhiều phụ nữ để... phô của quý của mình.
Em mới biết được anh ấy bị chứng bệnh phô dâm này cách đây được 3 tháng thôi. Hiện anh ấy cũng đang điều trị tâm lý và cả thuốc tại nhà. Nhưng vẫn chứng nào tật nấy vì em đã nghe được rất nhiều lời phàn nàn từ hàng xóm. Em cảm thấy xấu hổ vô cùng nhưng không còn cách nào khác. Em không thể nghỉ việc ở nhà để điều khiển hành vi của anh ấy, càng không thể theo dõi anh ấy 24/24h vì anh ấy cũng còn công việc.
Em không hiểu vì sao khi anh ấy rất hiền lành, đẹp trai lại có học thức nhưng mắc chứng bệnh khốn nạn này. Em phải làm gì để tốt cho anh ấy đây. Em sợ bệnh không thuyên giảm. Cứ đà này em không còn mặt mũi nào để bước ra đường nữa. Cũng hơn 2 tháng rồi, em không nói chuyện với hàng xóm em một lời nào cả.