Tôi phải nói gì đây. Là duyên trời định hay là sự bất hạnh của chính bản thân tôi khi gặp phải một người chồng keo kiệt. Có gia đình nào chồng lại là người nắm tài chính trong tay, vợ đi chợ phải ngửa tay lấy tiền từ chồng? Tôi quá mệt mỏi khi gặp phải hoàn cảnh trớ trêu này, và càng mệt mỏi khi ngày nào cũng kể liệt kê ra hôm nay mình đi chợ mua những gì, hết bao nhiêu tiền... chẳng khác gì osin.
Tôi biết mình nói ra điều này mọi người sẽ trách tôi, nhưng một người không có học thức đến lớp 11 như tôi thì làm chỗ nào người ta nhận, xin đi làm công nhân thì chồng bảo sợ mất mặt, bảo tôi ở nhà làm nội trợ là hợp lý. Cũng phải thôi vì tôi nào có học cao hiểu rộng còn anh thì là kĩ sư công trình tháng ở nhà 1, 2 bữa. Biết là chẳng môn đăng hộ đối từ đầu, nhưng không thể có cách nào khác là phải cưới nhau.
Nói thật, từ ngày đầu quen anh là một may mắn đối với tôi. Một người công nhân ngoài 30 tuổi, bị chê là vô duyên và ế đời ế đợi. Tình cờ quen biết trong một quán nhậu rồi hỏi ý nhau khi nào không hay. Từ đầu anh xác định muốn kết hôn, muốn cưới một người làm vợ chứ không phải cưới một người để yêu. Tôi cũng không dạn dĩ lắm nên cũng đồng ý quen anh. Quen được 2 tháng thì cưới và về làm vợ cho anh luôn.
Nhà anh chỉ có mẹ anh thôi, ban đầu anh kể mẹ con anh vào Nam từ hồi giải phóng. Ba anh mất trước chiến tranh nên nhà chỉ có 2 mẹ con. Hàng xóm người thân ở quê thì chỉ còn cậu mợ, chú bác. Tôi cũng biết điều đó vì ngày cưới gia đình anh chỉ có vài người. Cũng tổ chức gọn nhẹ vì cả 2 cũng đều có tuổi cả.(Anh hơn tôi 10 tuổi tròn).
Ở lâu mới biết tính anh ấy keo đến độ nào. Tôi khá bất ngờ khi dạo trước còn hẹn hò 2 tháng, anh còn tỏ ra rất thoải mái, đi nhậu tiền boa không ít. Thế mà khi cưới về, với vợ anh ấy lại tính chi li từng đồng. Kể cả khi tôi sinh con, mọi chi phí cho mẹ con tôi anh cũng không cơi nới một chút nào cả. Mới ngày hôm qua anh bảo tôi cầm 50 ngàn đi chợ bảo mua đồ ăn về nấu cho cả nhà. Nuốt nước miếng không trôi, tôi đành cầm tiền đi mua được 1 lạng thịt bò, 4 quả trứng gà, 1 bó rau, 1 quả bầu, ít tôm và đồ lặt vặt để nấu canh, xào. Về cố gắng chia đều 2 bữa cho đầy đủ.
Tôi thì sao cũng được, nhưng thương mẹ chồng già yếu, ăn cơm không đủ chất thì tôi lại càng lo với số tiền èo uột đó. Khi tôi ý kiến thì chồng tôi bảo "anh đâu có ăn, em với mẹ ăn thế chuẩn rồi, tiền thuốc thang của mẹ anh cũng trích phần rồi. thời bão giá cái gì tiết kiệm thì tiết kiệm em"...
Tôi cắn răng nghe vì dù sao chồng tôi nói đúng. Tôi toan tính nhận hàng về nhà may dù sao cũng chỉ ở nhà trông con nhỏ. Dù cuộc sống vợ chồng khá nhạt, nhưng tôi vẫn cố chịu đựng. Tôi không biết mình sẽ cố gắng được bao nhiêu lâu nữa khi mà anh tính toán quá chi li. Hy vọng khi làm thêm có tiền, tôi sẽ làm chủ được đồng tiền của mình và trang trải cho cuộc sống tốt hơn... Giờ thì tôi thấy tủi và cô đơn nhiều... rất nhiều.
Hạnh