Hôm qua chị chồng em chửi em câu đó, hôm nay mẹ chồng quát em: "đàn bà con gái gì vô dụng, đến chuyện đi chợ cũng bị người ta làm tiền mà không hay. Rõ chán"... Nhiều lúc em tự cảm thấy mình vô dụng thực sự. Nhưng vô dụng đến mức độ để từ mẹ chồng đến bố chồng, em và chị chồng đè đầu chửi thì em cảm thấy mình bị tổn thương nhiều lắm.
Cũng phải thôi khi em sinh ra trong một gia đình nghèo, lớp 10 đã bỏ vào Sài Gòn mưu sinh. Từ làm thợ may, đến in lụa, phục vụ nhà hàng, quán nhậu... đến cả những công việc làm đêm như tiếp tân nhà hàng tiệc cưới, rửa chén bát thuê không gì em không làm qua cả... Nhưng nói đến chuyện tính toán và kiến thức thì có lẽ em xin hàng.
Ngày cưới em, ba mẹ hàng xóm bạn bè đều bảo ông trời thật công bằng, thật có mắt, thật biết lý lẽ khi tác hợp cho em và anh ấy theo cái gọi là luật bù trừ. Em thì nghèo rớt mùng tơi, kiến thức ở trình độ 10/12, còn anh ấy thì tốt nghiệp Đại học danh tiếng, làm giám đốc của một công ty du lịch, gia đình bề thế... Ngày cười em, ba mẹ em cũng nở mày nở mặt với xóm giềng lắm... Em không có cảm nhận gì, xuôi theo duyên phận, chỉ biết chấp nhận mọi thứ vì dù gì mình cũng đã lỡ dại ăn cơm trước kẻng, và dù gì chồng em anh ấy cũng thương và chịu trách nhiệm với em.
Thực ra khi cưới chồng em mới 19 tuổi tròn còn anh áy đã 38. Cưới về thì em chỉ ở nhà nội trợ. Mọi chuyện trong nhà em đều làm tươm tất, còn đụng đến chuyện tính toán thì em không được khôn ngoan như người ta. Thực ra chồng em thương em lắm, bảo em hiền lành, ráng giúp đỡ anh ấy ở phần "hậu phươn". Anh ấy là người hơi kiểu lạnh lùng bề ngoài nhưng rất ấm áp. Những lần em bị gia đình chồng mắng, em thì chỉ im lặng thôi, còn chồng em thì cũng ra mặt nói đỡ cho em. Điều đó khiến em thấy mình cần cố gắng nhiều hơn..
Giờ thì em đang giai đoạn chăm con, ở nhà ngoài việc nhà và chăm con dại em không đi làm. Tự dưng em nhớ công việc, muốn quay lại thời bay nhảy hơn 1 năm trước đó... Và càng tủi, càng muốn khóc khi suốt ngày bị chửi vô dụng, nhất là những hôm này chồng đi công tác dài ngày... (Nguyễn Tố L., Q.2)