Tôi biết khi nói lên điều này, tôi sẽ bị mọi người cười chê, nhưng có những góc và những điều gai góc trong lòng, tôi cần được chia sẻ.
Tôi vốn hiền lành, ít nói. Một cô gái quê như thế đã thành cáo (theo cách nói của bạn bè tôi) sau khi lên thành phố sinh sống và học tập được 3 năm. Vì cuộc sống vất vả, năm nhất đại học tôi đã đi làm phục vụ quán nhậu vào đêm, sáng vẫn theo học. Một năm cần cù chịu khó làm lụng, tôi cũng tiết kiệm được một số tiền kha khá để lo cho bản thân và dư dã gửi về cho gia đình. Thấy nghề phục vụ quán nhậu có nhiều tiền, tôi thường trốn học để đi làm thêm (những tiết học tôi cảm thấy không cần thiết như bạn bè tôi nghĩ). Học hết năm 2, tôi cảm thấy áp lực với chuyện lo cho bài vở vừa phải đi làm kiếm tiền, suy nghĩ hồi lâu tôi quyết định bảo lưu quá trình học tập của mình 1 năm.
Tôi dành tất cả thời gian còn lại để làm việc. Cũng có kinh nghiệm hơn 2 năm trong nghề, tôi trở nên cáo già hơn. Tôi biết thế nào là tình một đêm, thế nào thỏa mãn "chuyện ấy". Rồi không biết từ bao giờ, tôi lao vào vòng xoáy của "chuyện ấy". Tôi luôn cố gắng tìm kiếm những người đàn ông làm mình hài lòng... Và cho đến 1 ngày (khoảng 4 tháng trước) tôi đã gục ngã trước tình cảm của một người đàn ông dành cho tôi, nhưng nói cho đúng là tôi đã tìm được người đàn ông thỏa mãn tôi nhiều hướng.
"Vì anh ấy giỏi 'chuyện ấy'", đó là câu trả lời tôi nói khi bạn bè tôi hỏi lý do chấp nhận lời yêu đương khi tôi vốn dĩ rất khó (tôi chỉ từng cặp kè tình một đêm để thỏa mãn đôi bên chứ không lưu luyến hay tiền bạc gì). Tôi nói cách đó cũng chỉ đùa, vì tôi là người khá phóng khoáng. Nhưng thú thực đó là một phần sự thật. Cũng từ lúc đó, bạn bè nơi tôi làm hay gọi tôi là người phụ nữ cuồng dâm, thậm chí có người bảo tôi là con gà, là con đĩ, con điếm, lợi dụng tình cảm của người ta... Tôi cảm thấy khá giận dữ và không dưới 3 lần bị cho nghỉ việc vì gây lộn.
Tôi hỏi mọi người, tôi làm ăn và kiếm tiền bằng sức lao động của bản thân. Tôi không phá vỡ hạnh phúc gia đình của một người đàn ông nào. Tôi quan hệ chỉ là nhu cầu của mỗi người, như tráo đổi qua lại sòng phẳng. Liệu tôi có sai? Thứ hai, tôi yêu người tình của mình vì anh ấy giỏi "chuyện ấy" thì có lý do gì trách móc được tôi? Ai cũng có lý do để yêu, tại sao điều đó là không thể? Anh ấy yêu tôi vì tôi cá tính, tôi yêu anh ấy vì anh ấy giỏi "chuyện ấy" liệu có gì sai? Chuyện tôi "cáo già", sành sỏi cuộc đời thì có gì không đúng khi tôi chưa dùng nanh vuốt của mình để cào mặt ai bao giờ?...
"Tình yêu có một phần lớn từ sự hấp dẫn nhau trong chuyện ấy" - Tôi đã nghe và tin như thế. Còn bạn tin hay không thì tùy. Thân!
Thủy