Con trai em nó đáng yêu lắm chị ạ, nó đang vừa bú bình vừa nằm ngủ ở trong nôi nè chị. Em sợ nó giật mình nên chẳng dám lấy bình bú sữa ra khỏi tay. Chỉ cần nhìn con thôi là em đã đủ hạnh phúc trăm bề. Nhưng nghĩ đến ngày con em phải đứng hầu tòa, em lại thấy...
Chị thân mến của em!
Có thể khi chị đọc được những dòng này là lúc chị đang ngồi cùng anh - chồng của em (xin cho em tạm gọi vì dù gì em vẫn còn danh phận). Chắc anh sẽ bảo chị gập máy xuống và bảo đọc chi ba cái lảm nhãm này của em, và em biết chị sẽ gạt anh ra rồi bảo "anh đi làm việc của anh đi, để em đọc"... vì em biết chị là người biết lắng nghe và có tấm lòng bao dung vô bờ bến. Em tin điều đó vì em đã ở bên cạnh chị suốt 20 năm cuộc đời...
20 năm, em với chị thân nhau như chị em gái dù cả hai chẳng ruột rà gì sớt. 20 năm chia ngọt sẻ bùi, chia nhau từ củ sắn lùi, bát nước cơm chắt được cho đến từng đôi giày, chiếc váy, miếng phấn miếng son... 20 năm chị em mình cùng cười, cùng bước, cùng nâng đỡ nhau những khi gặp khó khăn hoạn nạn. 20 năm em thấy cuộc đời mình thật may mắn khi có chị ở bên. Ngày em còn chân ướt chân ráo vào Sài Gòn - nơi mà chị đã có hơn 1 năm kinh nghiệm sống so với em, chị đã dạy cho em rất nhiều điều bổ ích.
Rồi ngày có nhiều người con trai để ý em, nhắn lời yêu em chị đã tư vấn cho em rất nhiều. Chị bảo người này tốt, thôi người kia em đừng quen làm gì, người này cũng được nhưng sợ làm chồng là không được đâu em... Cuối cùng, em đã chọn được người đàn ông sẽ làm cho em hạnh phúc. Tất cả cũng nhờ con mắt nhìn người của chị... Và nếu quay lại lúc đó, em sẽ vẫn nói lời cảm ơn đến chị!
Ngày cưới, chị xinh xắn hơn hẳn em khi làm phù dâu. Nhìn chị, em chỉ ước ao mình được một nửa. Em đã cố ném hoa cưới ở vị trí của chị để mong chị tìm kiếm được hạnh phúc riêng mình, vì em thấy chị đã vất vả vì em rất nhiều. Rồi hoa cưới em ném lên, nó rơi trúng chị thật... Nhưng thật bất hạnh thay!
Sau ngày cưới, em và chồng mua được nhà ở chung cư. Thấy chị vẫn ở nhà trọ một mình, tiện hai vợ chồng ở thì quá rộng nên em kéo chị về ở chung. Em thấy mình thật may mắn khi có được 2 người thân thiết, gắn bó với mình lại ở cạnh mình bây giờ. Nhưng em không ngờ mọi chuyện lại đến nước này. Hóa ra lửa gần rơm lâu ngày cũng bén đúng là thật. Vậy mà từ đầu em nào có tin...
Rồi em mang thai, sinh con, chị xem con em như con chị, ân cần, chăm sóc nó, chăm sóc luôn cái thân yếu ớt của em. Em đã mang ơn chị rất nhiều. Và có chăng lúc này là lúc em phải trả ơn cho chị. Nhưng chị ơi! Em có thể để anh - chồng em về bên cạnh chị, nhưng em chỉ mong chị đừng lấy đi đứa con trai em đứt ruột đẻ ra chị nhé.
Giờ em biết chồng em đã chán ngấy em, chán sự thụ động, trầm tính của em mà yêu thương một người sôi nổi, tự tin như chị rồi. Nên dù có đau đớn mấy em cũng không nuối tiếc khi anh ấy về bên chị. Em mong chị hạnh phúc thật nhiều, và chỉ mong một điều nãy giờ em vẫn nói: Chị đừng lấy con trai em đi, chị nhé!
Chị! Chúng mình chỉ xi xích nhau 2 tuổi thôi mà sao trông chị giỏi giang thế? Từ trước đến nay em ngưỡng mộ chị vô cùng và bây giờ cũng vậy, sau này vẫn vậy...
Con trai em tỉnh dậy rồi, nó đang quờ tay đòi mẹ nó. Em sẽ đứng lên ẳm nó vào lòng, se tay và hôn lên má nó. Em sẽ nói với nó rằng chị là người tốt và chị sẽ không chia cắt tình cảm mẹ con em đâu. Chị nhé!
Phạm Quỳnh C. - TP. HCM