Tôi 27 tuổi, mới có chồng 4 tháng nhưng thật sự là một thời gian kinh khủng đối với tôi.
Tôi không trách ai cả mà chỉ quy về lý do "không hợp". Tôi không hợp với mẹ chồng, không hợp với chồng, không hợp với cách ăn nói xưng hô, văn hóa, ăn uống... quê chồng. Tôi biết mình là người nóng tính, thẳng thắn, không biết nịnh nọt nên không đẹp lòng mẹ chồng và em chồng dù tôi đi làm biết bao năm, tiếp xúc bao người, ai cũng bảo tôi dễ gần, tốt tính.
Chồng tôi năm nay 34 tuổi. Tôi người miền Trung, chồng quê miền Tây, quen nhau khi làm việc trên Sài Gòn, tìm hiểu tới 3 năm mới cưới. Hai năm đầu quen tôi, chồng vẫn sống chung với người cũ. Tôi không hề biết chuyện mình làm người thứ ba trong thời gian dài. Khi anh ra ngoài ở, mấy tháng sau tôi mượn máy anh làm việc mới vô tình phát hiện ra điều này. Tôi thật sốc rồi cũng tha thứ cho anh vì nghĩ đó là quá khứ. Anh đưa ra nhiều lý do hợp lý khiến anh phải dây dưa với người cũ tới 10 năm. Mẹ anh và em trai anh cũng gọi điện tha thiết mong tôi tha thứ cho anh.
Gia đình anh không ai thích người cũ của anh cả, cho rằng người ta sống tham vọng và không quan tâm gia đình anh. Thật ra giờ về làm dâu, tôi mới biết gia đình anh chẳng thích ai cả ngoài bản thân họ.
Công việc của tôi và anh đang tốt ở Sài Gòn nhưng anh không chịu ở đây mà muốn về quê sống để chăm sóc báo hiếu mẹ. Mẹ anh sống một mình dưới quê. Về quê, anh chẳng làm gì ra tiền, nói sắp tới mở lớp dạy kèm tiếng Anh. Thú thật, tôi nghi ngờ trình độ tiếng Anh của anh, anh cũng chưa có kinh nghiệm đi dạy, chưa kể ở quê anh không biết có ai học.
Tôi từ một nhân viên thiết kế đồ họa, công việc đang ổn trên Sài Gòn, bây giờ anh bảo phải học cách làm bánh tráng trộn, bánh tráng nướng bán cho học sinh. Ai cũng phấn đấu cho tương lai, muốn đi lên nhưng tôi lại gặp người chồng chỉ muốn đi xuống. Từ ngày cưới, anh cắt đứt liên lạc với bạn bè trên Sài Gòn. Đám cưới của chúng tôi chỉ có họ hàng và ít bạn bè gần nhà tham dự, không có bạn bè xa bởi anh sợ người yêu cũ biết sẽ đau lòng. Anh bảo không muốn trong mắt người yêu cũ anh là thằng đàn ông tệ bạc. Chắc đây cũng là một trong những lý do anh không muốn sống ở Sài Gòn, sợ chạm mặt người cũ. Chắc họ phải yêu thương nhau lắm mới sống với nhau tới 10 năm. Tuy nhiên sợ người cũ tiểu thư yếu đuối không làm tốt trách nhiệm một con dâu nên anh mới chọn tôi.
Càng ngày càng biết nhiều chuyện về anh và người cũ, tôi mất hết cảm giác khi bên anh. Anh chăm sóc yêu thương người cũ bao nhiêu thì tính toán lạnh lùng với tôi bấy nhiêu. Lúc xác định cưới tôi, anh lại càng bù đắp cho người cũ. Không giàu có gì, ở nhà mướn nhưng trước khi ra đi, anh mua iPhone, máy lạnh, nệm cao su, tivi siêu mỏng cho người cũ, đóng trước tiền nhà mấy tháng và để lại hết số tiền bấy lâu anh dành dụm được. Anh về với tôi khi không còn gì cả. Đối với tôi, anh tính toán từng đồng lẻ.
Hiện tại tôi sống bằng đồng lương ít ỏi nhờ làm việc online của mình. Về thăm cha mẹ ở quê, tôi cũng tự dành dụm mới đủ vé xe. Những ngày lễ, sinh nhật của tôi, anh không bao giờ để ý đến. Còn ngày sinh nhật người cũ được anh chọn làm password cho mọi tài khoản: gmail, yahoo, facebook... Anh nói tôi là người may mắn hơn nên phải biết ơn. Tôi được anh cưới đàng hoàng chứ người cũ của anh chưa có danh phận gì hết nên anh bù đắp cho người cũ là chuyện đương nhiên, tôi đừng có mà ganh tị. Tôi nghe xong chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.
Tôi trách mình sao ngu ngơ đến nỗi quen nhau hơn 2 năm mà chưa từng biết nơi ăn chốn ở của anh, thầm trách chị người yêu cũ của anh sống với anh mà cũng không phát hiện ra tôi. Giờ đây anh đã cưới tôi, chị đã lấy chồng thì tôi mới rõ mọi chuyện. Thời gian quen tôi, những ngày nghỉ cuối tuần, anh không bao giờ xuất hiện bên tôi mà dành cho chị ấy, dẫn chị đi mua sắm, ăn uống... nhưng tôi nào có hay. Lúc đó tôi cứ ngu ngơ tin anh bận đi học thêm.
Tôi về làm dâu nơi xa lạ, không người thân thích, lẽ ra anh nên bên cạnh động viên an ủi tôi mới phải. Vậy mà anh chỉ sợ tôi làm mẹ anh buồn. Nói về quê anh, tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh sống chung với muỗi nhiều thế, nhà sàn ọp ẹp đi đứng là phát ra tiếng động. Mẹ anh sáng nào cũng dậy sớm lục đục làm không ai ngủ được. Muốn đi chợ, đi ra khỏi làng phải qua một con sông, suốt ngày phải chờ phà tới lui tốn biết bao thời gian. Rồi chuyện ăn uống khác biệt nữa.... Nhiều chuyện làm tôi sắp ngạt thở trong ngôi nhà này.
Tâm sự với anh, tôi chẳng nhận được gì ngoài những lời đau lòng. Ngày xưa tôi thấy anh có hiếu, nghĩ anh sẽ là người chồng tốt nhưng bây giờ mới nhận ra mục đích lấy vợ của anh là để vợ phục vụ gia đình mình. Anh không quan tâm cảm xúc tôi vui buồn thế nào mà chỉ sợ tôi làm mẹ anh buồn, mẹ anh không vừa ý. Mẹ anh đang quét nhà, tôi phải chạy ra giật chổi quét cho mẹ nếu không anh sẽ khó chịu. Việc nhỏ việc to anh chỉ tâm sự cùng mẹ mình và hai mẹ con tính toán quyết định, còn tôi giống như người ở nhờ.
Nếu tôi không có thu nhập ít từ làm việc online, không biết sẽ lấy gì mà sinh hoạt ở đây nữa. Đi chợ ăn uống, chồng và mẹ chồng lo hết nên anh nói tôi sống ở nhà anh là có phước vô cùng vì không tốn tiền ăn uống, tiền nhà trọ như ở Sài Gòn. Tôi đã nhiều lần ôm gói muốn bỏ đi nhưng lại sợ làm gia đình mình mang tiếng, ba mẹ ở quê buồn khổ, mọi người cười chê. Ở quê tôi, ly dị là điều kinh khủng lắm, mọi người sẽ bàn tán xì xào cho rằng tôi không ra gì mới bị chồng bỏ.
Một số người thân ủng hộ tôi bỏ đi khi chưa đăng ký kết hôn và chưa có con nhưng tôi lại chưa dám quyết định. Tôi phải làm gì bây giờ? Nên chấp nhận cuộc sống hiện tại hay nên mạnh mẽ chia tay mặc cho mọi người cười chê. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
May