Tôi biết, khi đọc được những dòng tâm sự này, chắc chắn sẽ có nhiều người sẽ cho tôi là loại đàn bà hư hỏng, lăng loàn, mất nết… Tôi tự thú điều đó là đúng, thậm chí còn khinh bỉ mình bởi đến nay, khi 26 tuổi và có chồng, tôi vẫn không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh của những bộ phim “đen” đầy nhục cảm trên mạng internet.
Tôi bắt đầu biết đến những bộ phim đen năm 14 tuổi. Khi những hình ảnh cuồng loạn trên màn hình điện thoại của bố tôi đặt trên giường ngủ hiện ra trước mắt tôi. Thú thực lúc đó chỉ là sự tình cờ và điều đó làm tôi ám ảnh. Năm 16 tuổi, tôi bắt đầu có điện thoại riêng và từ đó tôi cắm đầu vào những thước phim gây tò mò trên đó hàng đêm. Năm 19 tuổi, tôi trở thành sinh viên và sắm được máy tính, tôi lại lao đầu vào những thước phim đầy nhục cảm. Tôi cứ nghĩ còn trẻ chuyện này là bình thường, sau này lấy chồng sẽ khác.
Thế nhưng, thật tồi tệ là tôi chỉ thỏa mãn ở đúng lần đầu cùng chồng làm “chuyện ấy”, sau khi đã quen thuộc, tôi chẳng còn chút khoái cảm nào. Lần nào anh đòi hỏi, tôi cũng phải giả vờ hưởng ứng nhiệt tình, rên rỉ như thể thích thú lắm nhưng thực ra trong lòng tôi rất bứt rứt... và tôi lại tìm đến những thước phim đen để tự thỏa mãn mình. Nhiều lúc tôi thấy có lỗi và dằn vặt lương tâm của mình.
Tôi muốn “cai nghiện” phim đen lắm bởi lúc nào cũng nơm nớp sợ người khác bắt gặp, lúc nào cũng tối tăm đầu óc vì những thứ chẳng hay ho gì. Nhưng tôi chẳng thể nào giải thoát được. Những tư thế uốn éo, tiếng than rên... những hình ảnh ấy âm thanh ấy cứ hiện lên trong đầu tôi khiến tôi thấy mụ mị. Nhiều lúc làm việc thì không sao, nhưng những lúc thảnh thơi một chút, hay khi nghe bạn bè đồng nghiệp nói giỡn về chuyện ấy, ham muốn lại trỗi dậy trong tôi. Tôi thấy xấu hổ vô cùng khi có ngày, tôi phải vào nhà vệ sinh của công ty xem cho bằng được... Tôi nên làm gì đây? Có phải tôi bị điên không? Làm ơn giúp tôi với!
Giấu tên