"... Và nỗi buồn của con Mẹ buồn hơn trăm nỗi. Đó là khi nó xa Mẹ thêm một chút. Là lần đầu tiên nó biết thương-một-người-dưng. Nó giấu diếm những nỗi lòng trong sáng đó, khoảng trời ngọt ngào đó, những nhịp đập khác thường tự con tim và những cảm xúc kỳ lạ cho riêng nó, nó đâu dám sẻ chia với Mẹ. Rồi điều mong manh cũng vỡ tan, nó nghĩ rằng trên đời không có gì đau khổ đến thế. Đêm nằm xuống lặng lẽ khóc. Ngày đến lại nói cười vui vẻ với mọi người. Bằng cách nào đó Mẹ biết được. Dòng tin nhắn ngắn ngủi của Mẹ làm nó xúc động ngộ ra một điều, rằng “Bất cứ chuyện gì xảy ra, bên con còn có Mẹ”. Rằng tất cả những cuộc chia ly, dù đi đến nơi nào nó cũng quay về bến Mẹ mà thôi.
Thời gian trôi dài tới lúc nó xách lỉnh kỉnh va-li sách vở lên Sài Gòn đi học Đại học, nó biết nó xa Mẹ thêm bảy mươi cây số rồi. Nó biết đêm nào Mẹ cũng nhớ nó, có đêm nằm ngó lên trần nhà mà nước mắt chảy ra ướt gối, nó biết mâm cơm lạnh tanh buồn bã một mình những ngày Ba đi xa, nó biết sáng ra Mẹ sẽ nói chuyện với cún Đen ở nhà rằng chị mày đi lâu quá chừng không biết có khỏe không, nó biết Mẹ sợ thời gian sợ tuổi già mà cứ trông ngóng tới cuối tuần cuối tháng cuối năm để gặp con. Những lần về thăm nhà, nó luôn nhăn nhó sao Mẹ làm nhiều thứ thế, từ việc tỉ mẩn tự tay xé từng thớ thịt làm chà bông ruốc cho con, tới việc nấu đủ mọi món ăn trên đời và gói ghém hộp lớn hộp nhỏ “để con đem lên Sài Gòn ăn cho khỏe”. Nó cự nự hoài Mẹ làm chi cho cực khổ, mắt mẹ rớm nước “Tại Mẹ không ở gần mà lo được cho con”. Nó chỉ biết cúi mặt, hai mươi hai tuổi đầu vẫn chưa làm được gì cho Mẹ. Dẫu biết rằng những người Mẹ trên đời đều vĩ đại như nhau, mà lòng thắt lại khi thấy những vết chân chim hằn nơi đuôi mắt…
Nó lớn lên đi biết bao nơi, không nơi nào ấm áp bằng vòng tay của Mẹ. Vậy mà cũng có lúc nó quay cuồng với nhịp sống thành phố lớn đầy ánh đèn này, mà quên. Chỉ có những lúc cùng cực nhất, cô độc nhất, buồn tủi nhất, đau đớn nhất… mới thấy cất lên trong lòng một tiếng nấc - Mẹ. Nước mắt chảy xuôi, những đứa con ngưỡng vọng cuộc đời mê mải chìm và trôi đi, ngày càng xa bến bờ xuất phát. Từ sau bạo bệnh, nó luôn cố gắng giữ liên lạc với Mẹ mỗi ngày, đôi khi chỉ là cái tin ngắn vỏn vẹn. Nó tin Mẹ an tâm hơn khi đọc thấy dòng ngắn ngủi lúc mười giờ đêm “Con đã về tới nhà. Mẹ ngủ ngon”.
Nó có những cuộc hành trình rời xa vòng tay Mẹ thật ngoạn mục. Đôi khi nhẩm tính lại bây giờ một năm gặp Mẹ được mấy lần, nói với Mẹ được bao nhiêu câu chuyện, ở gần Mẹ được bao nhiêu thời gian… thấy xót xa tràn dâng khóe mắt. Để lần nào về đặt tay lên cổng nhà đã kịp đóng rêu, đặt tay lên những bức ảnh đứa trẻ toét miệng cười Mẹ cẩn thận treo ở giữa nhà, nó nao lòng quá đỗi. Có lớn bao nhiêu có là ai ngoài xã hội, những đứa con luôn bé bỏng trong nghĩ suy người Mẹ. Những mùa xuân chạy ngược về tim nó đã biết ngậm ngùi, những thời gian chạy vụt qua mái tóc Mẹ trộn hai màu đơn sắc, những kỷ niệm dài dòng kể biết đến khi nào mới hết, nó thấy biết ơn bao cuộc hành trình. Dẫu một lần chia ly là thêm một lần rời xa vòng tay ấm, để thấm thía đời ngang dọc, để sống đầy đặn từng ngày, để biết ấm áp quay về một nơi luôn có Người chờ đợi, bao dung và tràn ngập thương yêu…"
Theo Phiên Nghiên