Buồn tủi nhất không phải là lúc chứng kiến những lời nói xấu của chồng về mình với đám bạn? Cũng chẳng phải là những dịp mùng 8/3, sinh nhật hay kỉ niệm ngày cưới không có một bó hoa, ngược lại là những đêm buồn tủi một mình trong khi anh đang đàn đúm. Càng không phải là những lúc biết anh qua đêm với gái gú bên ngoài...Mà đau khổ nhất là khi tôi đang trên bàn mỗ sinh con còn anh thì vẫn ở khách sạn với cô tình nhân công sở.
Tôi đã khóc rất nhiều sau khi sinh cậu con trai bé bỏng của mình ra. Tôi khóc phần vì vết mổ sâu và đau đớn, khóc càng nhiều khi biết anh bỏ rơi mẹ con tôi để thong dong với tình nhân trong khách sạn. Nếu không có cuộc gặp tình cờ của cô bạn thân, tôi sẽ chẳng bao giờ hình dung nổi chồng tôi lại tồi tệ đến mức độ đó.
Hôm tôi vào viện sinh mổ là ngày anh bận họp hành ở công ty. Tôi có gọi anh bảo tôi phải vào bệnh viện gấp do máu chảy quá nhiều, anh phủ phàng bảo tôi nhờ dì Hai hàng xóm bắt taxi giúp đi bệnh viện. Tôi gọi gấp cô bạn thân của mình cũng làm cùng công ty với chồng tôi, cô ấy liền bỏ cuộc họp mà đến không chần chừ. Rồi khi tôi lên bàn mỗ, bạn tôi bảo quay lại công ty để sắp xếp việc, và sẽ quay lại ngay sau đó. Sau này khoảng 3 ngày sau sinh, bạn tôi mới kể lại sự tình cho tôi rằng buổi họp kết thúc khá sớm và chồng tôi có đi ăn với đối tác cùng cô thư ký của anh nữa... Và chuyện gì đến cũng đến. Khi chia đường về, cô bạn tôi tình cờ thấy anh và cô thư ký bước vào khách sạn X - nơi nổi tiếng với những lượt khách ra vào thường xuyên...
Tôi không muốn kể thêm chút nào khi mọi sự quá rõ. Và cả sự lạnh nhạt bây giờ của chồng tôi. Tôi không hiểu ngày xưa, vì sao anh cưới tôi khi bản thân tôi đơn phương anh. Hay anh chỉ muốn cưới tôi cho vui lòng cha mẹ anh... Tôi phải làm gì bây giờ. Bỏ chồng thì tội con quá.