Hạnh phúc với người ta là được chồng yêu thương chiều chuộng, nhưng với tôi... thì lại khác. Tôi muốn được chồng đánh...
Tôi với anh ấy đến với nhau bằng tình yêu từ một phía - chỉ từ anh. Anh yêu chiều tôi, nâng niu tôi như trứng nước, anh sợ tôi bỏ anh đi nên anh càng nể cả tôi, cho tôi tất cả mọi thứ tôi cần. Còn với bản thân tôi - một người phụ nữ vốn không có lý tưởng gì, vẫn làm việc văn phòng và cần một người đàn ông yêu thương mình hết mực. Nhưng... cái hết mực của chồng tôi khiến tôi thấy có lỗi vô cùng.
Như tôi có nói, tôi với anh yêu nhau bằng tình yêu một phía, nhưng từ ngày sống chung một mái nhà tôi đã thương chồng tôi hơn. Có lẽ tình yêu bây giờ tôi dành cho chồng xuất phát từ tình thương chăng, nên tôi càng nặng lòng mỗi khi tôi làm gì có lỗi. Và lỗi lầm lớn nhất của tôi cho đến bây giờ là trót ngoại tình với một người đồng nghiệp...
Tôi không dám bao biện cho mình, và rằng bản thân tôi thấy tủi hổ vô cùng. Tôi đã thưa chuyện đó với chồng tôi, nhưng anh ấy không nói gì, chỉ xin lỗi rằng anh ấy không tốt với tôi, rằng để tôi cô đơn mà nghĩ đến những thứ ảo mộng... Tôi thà muốn anh ấy đánh tôi, tát tai tôi cho đỡ hỗ thẹn với chính mình. Đúng là đã có hơn một lần tôi mong được như thế...
Giờ tôi không biết làm gì để không phụ tấm lòng của chồng tôi đây, để cho tâm hồn của tôi thoải mái hơn là những gánh nặng của lỗi lầm... Tôi biết chồng tôi không bao giờ để bụng, nhưng ngặt nỗi chính tôi lại thấy day dứt khôn cùng. Tôi đã nói lời xin lỗi với anh ấy, và hiện tại chỉ biết quan tâm anh ấy nhiều hơn, nhưng sự quan tâm có vẻ không đủ làm tôi càng thấy kiệt sức. Tôi phải làm gì bây giờ?