Kênh Phụ Nữ Kênh Phụ Nữ

Đàn ông rỗng túi

KENHPHUNU.COM  | 09:00 , 01/10/2015

Lẽ nào đàn bà đã yêu là phải bất chấp, luôn có thể cố lên mà gồng gánh mọi thứ, thật sao? Tôi không dám chắc…

App hoa anh đào

Dan ong rong tui
Ảnh minh họa - Shutterstock

Tôi chở Yên về tới cửa nhà, tình cờ gặp chồng bạn đang tần ngần đứng đó. Chúng tôi chào nhau, tôi vui miệng bảo, từ ngày làm gái một con đến giờ, Yên toàn bắt em làm tài xế thôi.

Chồng Yên xởi lởi, anh đang tính mua cho Yên cái xe mới để tiện đi lại đấy chứ! Tôi và Yên kín đáo ngó nhau, cùng nở nụ cười đầy hàm ý.

Nhìn thẳng chồng bạn, tôi buông một câu ganh tỵ rằng, Yên sướng quá mà còn cứ hay than, sinh cho chồng đứa con là được thưởng ngay một chiếc xe máy, còn gì bằng nữa cơ chứ!

Tôi cố soi mà vẫn không nhận ra một chút sượng sùng nào, dù nhỏ bé nhất, của chồng Yên. Chuyện “mua xe cho vợ” được tuyên bố cứ như thể, anh hoàn toàn chủ động được việc đó.

Dù người đàn ông của bạn tôi vài năm nay vẫn loanh quanh ở nhà, mọi chi dùng cá nhân của anh còn phụ thuộc vào vợ, chứ đừng nói đến những thứ khác.

Thi thoảng, anh lại nhắc Yên đẻ một đứa con để nối dõi tông đường. Đẻ rồi ai nuôi? Thì anh là cha nó, anh nuôi chứ ai. Anh có trách nhiệm ghê nhỉ. Vậy nuôi con bằng gì?

Em đừng có tưởng mình làm ra vài ba đồng bạc là vội lên mặt nhé. Nhà cửa em đang ở là cũng nương nhờ anh. Ngay cả công việc em đang làm là do anh xin cho. Mọi thứ em có chẳng phải nhờ lấy anh nên em mới có? Em vô ơn thế?

Đàn bà, đôi khi muốn êm cửa êm nhà, thì phải biết nín nhịn. Câm lặng. Coi như không nghe, không thấy. Phải biết chấp nhận. Những lời chua chát ấy, Yên đôi lúc cay đắng thốt ra trong một cuộc la cà vỉa hè đây đó cùng tôi.

Muốn nắm lấy tay bạn, nói một câu vỗ về gì đấy, rằng đàn bà phải một mình bươn bả kiếm sống ngoài xã hội thì cực nhọc lắm, hiểu mà… Nhưng sao chồng mình vẫn cố tình không biết cơ chứ!

Yên tức giận hỏi, khi nhiều lần khuyên lơn lẫn đề nghị và yêu cầu chồng đừng luẩn quẩn trong mấy thú vui và những kén chọn công việc nữa, hãy cùng vợ làm một cái gì đó bất kỳ, kiếm được lời lỗ nhiều ít không quan trọng, vấn đề là đừng vô tư rong chơi quên ngày tháng nữa; nhưng chồng Yên thản nhiên bảo, để anh nghỉ xả hơi ít bữa, em đừng quan trọng vật chất như thế, hồi xưa chắc em lấy anh vì tiền, nên nay em thực dụng, coi nặng cái ví của chồng đến vậy?

Rồi năm trước, bạn tôi dính bầu. Chồng kẻ cả nói, cuối cùng em cũng đã chịu làm đúng chức năng nhiệm vụ của mình rồi sao? Yên chia sẻ cùng tôi, thì coi như mình đang mua lấy cái giống chính hãng, kiếm lấy một đứa con đặng hủ hỉ sau này.

Nghĩ vậy đi cho nó nhẹ nhõm. Nuôi một đứa trẻ vốn phức tạp, suốt thời gian nghỉ hậu sản, bạn tôi có sự “hỗ trợ nhiệt tình”của chồng, người đàn ông không nghề nghiệp gì cho ra hồn, càng chẳng có một xu dành dụm.

Tất cả những gì anh ta có là thời gian và những lời ngọt nhạt. Ừ thì cũng còn may hơn là vô số gã chồng khác, vừa rỗng túi lại còn vô trách nhiệm, ham nhậu nhẹt hoặc vũ phu trên đời này. Sống thì phải có tinh thần tự mua vui, an ủi mình, bạn nhỉ!

Tôi từng nhiều lần đến thăm Yên trong thời gian bạn nghỉ đẻ. Giữa ban ngày mà luôn gặp chồng bạn nửa nằm nửa ngồi trên cái ghế tựa, hai chân duỗi xuôi xuống đất trong một tư thế khó có thể nói là còn có gì chán chường bải hoải hơn.

Tôi chợt hiểu rằng, bấy lâu mỗi khi bạn mình than thở kêu ngao ngán cuộc sống hôn nhân hiện tại, tôi thường gạt đi, cho rằng bạn “nâng quan điểm”, chứ nhìn qua đâu đến nỗi nào.

Nghe một chiều nhiều khi cũng không nên bình luận, chế xăng châm dầu… Giờ thì tôi đã hiểu và thương bạn vô cùng, thậm chí còn bông lơn thêm: hóa ra sức chịu đựng của Yên cũng ghê gớm thật, than thở nhiêu đó có vẻ còn ít so với hiện thực khách quan đấy chứ.

Bạn chua chát kết luận, đàn ông cứ nghĩ rằng đàn bà chúng ta ngây thơ tới mức, chỉ cần tình yêu “bánh vẽ” lãng mạn của họ là đủ. Nên hồn nhiên bảo, để anh thu xếp đưa em đi mua đồ. Rồi sau đó vô tư làm ngơ hoặc tệ hơn nữa là lảng đi chỗ khác khi tới công đoạn… trả tiền.

Đừng nghĩ đàn bà không đủ tầm để đánh giá thực lực của anh, là có kham nổi cái hóa đơn của họ hay không. Đàn bà cũng chẳng mấy khi bóc lột hoặc cố tình làm khó nhau kiểu ấy.

Có chăng, là người ta muốn xem anh thực lòng thực dạ ghi điểm tới mức nào, hay anh “diễn” tới đâu mà thôi. Nếu cần người đi cùng, chọn lựa, đùa vui, thư giãn, chẳng phải tôi và Yên đi chung với nhau là đẹp hơn cả đó sao?

“Bao lần hùng hồn, để anh dắt em đi, nhưng cuối cùng toàn là xài tiền của tao, mày có hiểu không? Thậm chí còn luôn tranh thủ mua sắm thêm cho mình nữa đấy chứ”, Yên ngao ngán.

Cám cảnh với Yên, tôi vô cùng thận trọng khi tìm hiểu bạn trai. Anh nào ky bo cũng đã thấy sợ, chứ đừng nói đến việc can đảm yêu một người thường xuyên ở trong tình trạng cháy xém với câu “chỉ có trái tim để dành tặng em”.

Đành rằng tình cảm là chính, nhưng lẽ nào đến lúc móc hầu bao, thì toàn chơi bài tình vờ, để dành cho bạn gái hoặc người yêu chi trả, coi sao được?

Vậy mà duyên số thế nào, tôi dính vào một người đàn ông tương tự. Tôi quen anh khi muốn luyện thêm một kỹ năng mềm phục vụ công việc chuyên môn của mình. Cảm mến người đàn ông trầm tính, tận tâm, lại sống cô độc nơi căn phòng trọ, nên tôi thường “bo” thêm mỗi khi trả thù lao cho anh, tất nhiên là trong phong bì đàng hoàng.

Mỗi khi đi siêu thị hay công tác về, tôi đều chú ý mua biếu anh chút bánh trái hoa quả. Nhận sự chăm sóc của tôi, anh rất vui, thường dành cho tôi những lời cảm ơn có cánh… Tôi lâng lâng với tình cảm ấm áp của mình.

Anh bảo, đã từng gãy đổ hôn nhân, kinh tế cũng eo hẹp không ổn định,nên giờ ngại tấn công tìm hiểu ai lắm, chỉ thích sống độc thân hoài…

Thấy tôi vật vã với cuộc tình có phần đơn phương của mình, Yên xúi, thì tích cực tạo cơ hội gần gũi thêm đi, bệnh gì đâu mà cữ. Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng cứ nghĩ tới việc cơm trưa, ăn tối hoặc cà phê với anh, xong là mình phải tự giác gọi tính tiền mà e dè…

Chẳng phải tôi tính toán hoặc thiếu thốn gì chừng ấy đồng bạc, nhưng là phận nữ giới. Thậm chí sau bằng đó thời gian quen biết, anh chưa từng một lần mời lại gọi là đáp lễ, chứ đừng nói gì tới quà cáp quan tâm này nọ.

Vẫn biết anh là người đàn ông tốt, nhưng tôi cứ thấy lừng khừng, sợ rồi mình phải đi lại con đường khốn khổ nặng gánh mà Yên đã và đang trải qua…

 

Lần lữa mãi, cuối cùng tôi cũng nghe theo lời Yên, quyết định mượn rượu để thổ lộ tâm tư của mình. Hôm ấy, sau khi thoải mái gọi món, hào hứng cụng ly với nhau, anh vẫn thản nhiên như không, ngồi đợi tôi biết thân biết phận mà thanh toán.

Thật ra thì chẳng đáng là bao, nhưng là phụ nữ, mà một bữa nhậu tình cảm cùng người đàn ông mình yêu cũng phải ê chề trả tiền cho cả hai, tự dưng tôi thấy chán, chẳng còn muốn tung chiêu tỏ tình rủ rê gì nữa. Tôi giải thích với Yên như thế, khi vác bộ mặt ảo não vì thất vọng trở về.

Bao nhiêu hứng thú cũng như những lời nồng nàn đã chuẩn bị, rằng “Em muốn dành cho anh tất cả cuộc đời mình, không đòi hỏi thiệt hơn, càng chẳng sợ thiệt thòi…” dưng không bay biến hết, khi hình dung ra cảnh mình gắn đời với một người đàn ông quanh năm rỗng túi thế này.

Lẽ nào đàn bà đã yêu là phải bất chấp, luôn có thể cố lên mà gồng gánh mọi thứ, thật sao? Tôi không dám chắc…

Theo Hoàng My/PNO

Nguồn: gia dinh

CHIA SẺ BÀI NÀY
  • tag
BÌNH LUẬN
chuyen muc lam dep
video lam dep