Dù buồn vui hay đau khổ như thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là những tháng ngày mà tôi không muốn lãng quên vì có lẽ rằng nếu được làm lại một lần nữa tôi sẽ vẫn làm y nguyên như vậy mà thôi. Vì quá khứ không có gì để làm lại nếu như hiện tại chúng ta đã sống một cuộc sống không hối tiếc điều gì cả. Như một câu nói mà tôi từng biết-“Đừng để trái tim mình là con đường mà ai cũng có thể đi qua. Hãy biến nó thành bầu trời, nơi mà ai cũng sẽ phải mơ ước”.
Bầu trời tự do
Nơi những đôi cánh tự do của con người được mơ ước về những điều bao la nhất. Nơi mầu xanh thăm thẳm như kéo dài mãi trong ánh mắt của những kẻ mộng mơ. Một mầu xanh ngút ngàn của sự vĩnh cửu…
Tôi vẫn hay nhìn về nơi xa xôi trên bầu trời trong những lúc buồn nhất của cuộc đời mình. Không dám nghĩ về một ai đó đã từng đi qua trong đời tôi, vì thật sự trong những giây phút ấy điều tôi mong muốn chỉ là: “dù ở nơi xa xôi đó điều gì có đang đến tôi cũng sẽ chấp nhận không trốn tránh”. Được đối diện với những thứ không bao giờ biết trước được có lẽ là một cái cảm giác rất lạ mà có lẽ rằng suốt cuộc đời mình tôi vẫn khao khát được cảm nhận. Cuộc sống này nếu không biết trước điều gì sẽ đến có khi cũng là một niềm hạnh phúc.
Hồi còn bé tôi vẫn ước mơ mình có một đôi cánh để được bay lượn trên bầu trời rộng lớn kia. Có lẽ đó là cảm nhận về sự tự do trong suy nghĩ của tôi. Tự do được đi tới nơi mình muốn, tự do được nhìn ngắm từ một nơi rất cao xuống những con người bé nhỏ. Và mãi cho tới tận khi mình lớn tôi mới biết rằng để có được sự tự do lại khó đến như vậy. Nhìn những cánh chim bay tôi mới nhận ra rằng ở nơi bầu trời đó còn biết bao điều tôi vẫn chưa từng biết đến, chưa thể hiểu được. Giá trị thực sự và như thế nào mới là tự do? Tôi sẽ phải tự đi tìm câu trả lời cho chính cuộc đời mình.
Tự do vốn không phải đơn giản là làm điều mình thích, làm những thứ mình muốn hay sống một cuộc sống mà không vướng bận một điều gì. Tự do thực sự là khi tôi có thể cảm nhận rằng trong một phút giây nào đó của cuộc đời mình tôi có thể ngồi lặng yên và nhắm mắt ngủ quên mà không thấy lo lắng hay phiền muộn nào trong lòng cả. Tự do thực sự là khi mình đã làm tất cả mọi thứ mình có thể và ngước nhìn lên bầu trời xanh thẳm rồi chợt nhủ với lòng rằng mình đã làm được tất cả những gì mình có thể rồi, phần còn lại hãy để thời gian trả lời. Tự do là khi một ngày nào đó thôi theo đuổi những thứ xa xôi vốn không thuộc về bản thân, những thứ mà mình phải gồng mình lên để níu giữ hay tranh giành với đời. Tự do là khi vào phút giây cuối cùng của cuộc đời mình tôi vẫn có thể nở nụ cười thanh thản trên môi. Không còn nuối tiếc một điều gì trong đời.
Những con người trong cuộc đời vẫn hàng ngày sống trong biết bao rào cản, trách nhiệm và lương tâm. Họ có thể đạt tới sự tự do như những cánh chim không? Tôi nghĩ rằng tôi và họ hoàn toàn có thể có được sự tự do đó. Tôi vẫn hay thắc mắc rằng tại sao khi nhìn những con chim có thể đứng vững trên những cành cây rất mong manh, những chiếc lá nhỏ bé. Và rồi tôi nhận ra rằng điều đã khiến cho những con chim đó có thể đứng vững trong những hoàn cảnh tưởng chừng như sắp ngã tới nơi đó là sức mạnh của lòng tin. Những chú chim đó chúng không đặt niềm tin vào cành cây hay chiếc lá mà lòng tin thực sự nằm ở đôi cánh luôn sẵn sàng bay lên trên bầu trời. Con người nếu có thể luôn tin tưởng vào chính bản thân mình, tin tưởng vào những thứ mà họ yêu thương thì họ sẽ đứng vững trong cuộc đời này. Với tất cả sự tự do và niềm kiêu hãnh.
Ảnh minh họa
Bầu trời hay nói cách khác nó chính là cái thế giới nhỏ bé của mỗi con người có lẽ rằng không thể nào như nhau. Bầu trời trong mắt những đứa trẻ hạnh phúc là một thế giới chỉ có ba và mẹ cùng với sự yêu thương. Tôi có thể nhìn thấy những ánh mắt xanh thăm thẳm đang háo hức nhìn về phía xa xôi của chúng với biết bao niềm tin yêu vào cuộc sống. Tôi rất thích nhìn bầu trời trong đôi mắt của những đứa trẻ đang hồn nhiên nô đùa. Một mầu xanh thăm thẳm với biết bao niềm tin yêu vào cuộc sống. Nó trong xanh hơn bất cứ thứ gì tôi từng biết vì bởi lẽ trong những trái tim đó chúng chỉ biết cảm nhận bằng tất cả những niềm hân hoan hạnh phúc. Có lẽ rằng bầu trời đó là thứ mà dù lớn như thế nào đi nữa chúng ta cũng từng có lúc mơ về những tháng ngày hạnh phúc đã qua ấy. Còn trong mắt những đứa trẻ chưa từng biết đến đầy đủ và hạnh phúc thì bầu trời đó thật sự u tối vì những đói khát và thiếu thốn cả về vật chất lẫn tinh thần. Và rồi khi lớn lên đó là quãng thời gian u tối nhất trong cuộc đời, những tháng ngày thật sự đáng quên.
Bầu trời trong mắt những người mơ mộng cũng chẳng giống như trong mắt của những người không có quyền mơ mộng, không có quyền hi vọng. Nhưng tôi biết rằng dù thế nào đi nữa thì mỗi người cũng đều có bầu trời của riêng mình. Chỉ là để có thể chạm tới bầu trời của những người đã trải qua khó khăn và đau khổ sẽ không dễ dàng một chút nào cả. Cần và cần rất nhiều sự quan tâm và chờ đợi vì thật sự bầu trời của họ rất bé nhỏ. Tôi có thể nhận ra rằng trong chuyện tình cảm, thế giới của một người nổi bật thì có rất nhiều người quan tâm để ý. Còn thế giới của một người đã trải qua rất nhiều đau khổ thì lại quá bé nhỏ, chẳng có ai cả chỉ có mỗi một người thôi. Một người thôi đã khiến cho họ dường như muốn dành tất cả những nỗi đau khổ của mình đã trải qua để mang tới cho người mình yêu thương những hạnh phúc từ tất cả những nỗi đau đó. Những bầu trời của sự tha thứ, tha thứ cho chính cuộc đời mình.
Tôi nghĩ có lẽ bầu trời nào ban đầu cũng rất trong xanh, và nó sẽ còn xanh mãi mãi nếu như chúng ta luôn hướng về phía những ánh mặt trời kia. Mỗi ngày qua đi chúng ta sẽ để lại những ký ức trong bầu trời của mình một chút, một chút hạnh phúc nhỏ bé thôi. Để cho những nỗi buồn xa xăm kia trôi dần vào quên lãng. Cuộc sống sẽ phải tiếp tục dù muốn hay không, dù đau khổ hay tổn thương như thế nào đi chăng nữa cũng vậy. Nếu trái đất chỉ là một hạt cát trong vũ trụ bao la này thì một nỗi buồn của một con người có đáng là bao. Đừng vì một quãng thời gian u tối nào đó mà quên rằng bầu trời vẫn luôn như vậy, sau những cơn bão dù to lớn đến thế nào đi nữa thì bầu trời sẽ quang đãng hơn cả trước kia.
Qua biết bao giông bão, thăng trầm của cuộc đời chính mình tôi thực sự thích cái cảm giác bình yên khi nhìn về quá khứ. Với biết bao niềm kiêu hãnh khi biết rằng khi trong cái thế giới đó tôi đã làm và sống một cuộc sống của chính mình. Mọi thứ đã qua chỉ còn lại một bầu trời với biết bao ký ức. Dù buồn vui hay đau khổ như thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là những tháng ngày mà tôi không muốn lãng quên vì có lẽ rằng nếu được làm lại một lần nữa tôi sẽ vẫn làm y nguyên như vậy mà thôi. Vì quá khứ không có gì để làm lại nếu như hiện tại chúng ta đã sống một cuộc sống không hối tiếc điều gì cả. Như một câu nói mà tôi từng biết-“Đừng để trái tim mình là con đường mà ai cũng có thể đi qua. Hãy biến nó thành bầu trời, nơi mà ai cũng sẽ phải mơ ước”.
St