Kênh Phụ Nữ Kênh Phụ Nữ

Nhân lên hạnh phúc

KENHPHUNU.COM  | 09:00 , 25/06/2015

’Chung tay nhau thu xếp lại cuộc sống cho gọn gàng, gọn gàng như vòng tay ôm, cũng chính là cách thưởng thức cuộc đời và nhân lên hạnh phúc.’

App hoa anh đào

Cũng không hẳn họ xem những công việc ấy là thuộc về phụ nữ, mà hoàn cảnh tạo ra các thói quen, nếp nghĩ. Tôi sinh ra ở nông thôn, và tôi nhớ má tôi loay hoay mãi suốt ngày từ gian bếp ngột khói vì đun bằng lá dừa và củi mục đến cái chuồng heo với vài con heo đói kêu la. Nối dài hơn chút, dấu chân của bà ra được tới bờ ruộng mùa cần nhân công nhổ cỏ hay mùa gặt và đến ngôi chợ cách nhà hơn trăm thước.

Vùng rau dại quanh nhà cũng là nơi má tìm kiếm thức ăn cho cả gia đình. Một ngày của bà trong chu vi hẹp ấy, không ngơi tay… Không phải ba tôi lười. Ông đi từ mờ sớm, các công việc đồng áng, công việc nhà nước không để ông rảnh rang cho đến tận tối mịt. Thời gian của ông là chạy đua để duy trì được một “tế bào xã hội”. Có lẽ ông bà đã nghĩ về trách nhiệm của mình như một thứ phân công chuyên môn.

Rồi đến con cái. Những đứa trẻ ở nông thôn cũng đã được phân định rạch ròi các công việc giúp đỡ gia đình theo giới tính. Buộc các bé gái làm việc trên đồng hay “chạy nước” vườn sẽ không hiệu quả bằng giao việc ấy cho những đứa con trai. Con trai giữ em hay phụ mẹ quét nhà nấu cơm sao bằng con gái. Những đứa trẻ mang nếp nghĩ ấy vào đời mà đâu biết dưới bề mặt đơn sơ ấy là việc giải phóng nữ quyền, là việc dỡ gánh nặng trên vai người mình yêu thương xuống.

Vợ tôi cũng sinh ra ở nông thôn. Như rất nhiều cặp vợ chồng trẻ khác, chúng tôi gắng hòa nhập vào nhịp sống thị thành. Khi lấy nhau, vợ tôi tự nhận hết việc nhà, mỗi bữa cơm ngon hay căn nhà sạch với cô ấy là niềm vui chứ không chỉ là trách nhiệm. Tôi nhận sự chăm sóc ấy với ít nhiều áy náy. Thi thoảng, tôi sửa cái bóng đèn, xách vài thùng nước, đóng lại mái tôn… Thế thôi và đó cũng không phải là công việc hàng ngày.

Đến khi con trai đầu lòng ra đời, đi kèm với niềm hạnh phúc, chỉ vài tháng sau tôi đã dần thấy một gánh nặng lớn đang đè lên gia đình. Không đủ sức thuê người giúp việc, vợ tôi phần con nhỏ, phần việc nhà, phần phải đi làm để có thêm thu nhập. Căn nhà dần ít được lau, chén phải nhiều ngày mới rửa, quần áo chất đống chờ giặt. Cứ lưu nếp cũ, tôi chỉ gắng về sớm hơn một chút sau ngày làm việc để chơi cùng con. Tôi vẫn chưa nhận ra vợ mình đang gầy đi nhanh và không khí gia đình đang dậy mùi lưu cữu.

Một ngày, vợ tôi bệnh. Tôi vừa chăm nàng, vừa bồng con, vừa pha sữa, vừa canh nồi cháo sôi, rồi đưa con ngủ và thay khăn đắp trán cho vợ… Lúc này, tôi mới nhận ra cái gánh nặng ấy không nhẹ nhàng như cách tôi đã nghĩ rằng má tôi là vua của vương quốc vài sải chân của bà. Những áp lực đè tôi muốn bẹp dí. Tôi không còn có thể chơi vui với con như bình thường, nỗi ám ảnh bổn phận khiến mỗi việc cần làm như là một hình phạt. Sàn nhà nhám quá, tôi quét để đỡ buồn chân.

Vài nhát chổi đưa, tôi đã gom được một mớ tóc rụng sợi dài đen nhánh của vợ mình. Cầm mớ tóc trên tay, tôi hoảng hốt nhận ra, cách nghĩ cũ đã khiến tôi thành gánh nặng của vợ và giờ đây, gia đình đang trên đường trở thành gánh nặng của tôi. Người ta không thể hạnh phúc khi cõng các gánh nặng. Khi vợ khỏe lại, bất ngờ một sáng, tôi dậy sớm hơn chút, cho đồ vào máy giặt, rồi phơi lên sào trong ánh sáng đầu ngày. Gió nhẹ và chim sẻ kêu, con trai tôi vừa dụi mắt trên giường nhìn ba. Việc phơi đồ ấy cũng không khó khăn và tẻ nhạt gì lắm như tôi vẫn nghĩ. Chúng thậm chí còn thấp thoáng niềm hạnh phúc.

Tôi và vợ đã phân công lại, từ việc đưa đón con đến rửa chén, từ lau nhà đến nấu ăn. Tôi chỉ cần điều chỉnh chút trong thời khóa biểu, tóc vợ tôi đã bớt rụng. Tôi chở con đi học mỗi sáng, câu chuyện mơn man gió, đầy ắp những bi bô, vợ tôi không còn bết mồ hôi trán. Tôi rửa chén trước khi đi ngủ, miệng huýt sáo và vợ tôi cười hạnh phúc - niềm hạnh phúc mà trước đây nàng không tìm thấy được khi nhận mọi trách nhiệm, niềm hạnh phúc khi người ta thấy mình đang sống và sống cùng một người khác trong yêu thương.

Nhiều người vẫn tin việc vợ chồng chia sẻ phải là một bông hồng tặng bất ngờ, một món quà bí mật, một cái ôm từ phía sau tình tứ… Những điều ấy có thì đời thêm thi vị, nhưng sự sẻ chia đích thực phải đến từ những điều quen thuộc, thường ngày. Hãy rửa một cái chén hay cầm lấy cây lau nhà, anh sẽ thấy mọi việc khác đi. Chung tay nhau thu xếp lại cuộc sống cho gọn gàng, gọn gàng như vòng tay ôm, cũng chính là cách thưởng thức cuộc đời và nhân lên hạnh phúc.

 PHAN THÀNH

Nguồn: phunuonline

CHIA SẺ BÀI NÀY
  • tag
BÌNH LUẬN
chuyen muc lam dep
video lam dep