Tôi là lớp người thuộc thế hệ đã không còn cay cú với chuyện “ăn cơm trước kẻng” hay sống thử trước hôn nhân, vậy nên tôi đủ trao cho mình sự thoải mái với tình yêu của mình, một tình yêu “cung-cầu” đầy đủ.
Tôi yêu anh, người đàn ông 30 tuổi đang ở vị trí cao (Ảnh minh họa)
Chúng tôi làm cùng một công ty, anh ấy là giám đốc, tôi là thư ký riêng. Một người đàn ông 30 tuổi đã có trong tay quyền lực và khối tài sản đáng ao ước lại còn chưa một đời vợ, một mụn con thì chẳng có gì phải cắn rứt lương tâm cho việc “tấn công” chàng cả. Nhưng tôi cũng có tự trọng riêng của mình, dù có thật sự yêu anh ấy, tôi cũng bước đầu e ngại về lời nói của những nhân vật trong công ty. Lại xét về thân phận, người là sếp lớn - người là nhân viên thấp tè, người có công danh sự nghiệp trải lối - người ngay cả cái vị trí thư ký quèn còn lo sợ nay mai bị đá khỏi công ty, người lương bổng cao ngất trời - người lương nằm dí tận đất thì nếu lỡ có yêu nhau kiểu gì người chịu thiệt không phải là tôi cho kham. Vậy là tôi từ bỏ, gác những tâm tư cá nhân vào đống công việc hằng ngày.
Nhưng… anh thích tôi, đó là điều mà mãi đến tận bây giờ tôi cũng không biết phải nên vui hay buồn. Ông trời cứ kiểu dành cho nhân gian lắm nỗi day dưa mới hài lòng hả dạ, khi tình cảm nguội lặng lại cũng là lúc trời ban phát ân lành để nó được phép bùng cháy lên. Tôi nhận lời tỏ tình của anh sau khi cái bắt tay với đối tác quan trọng kết thúc, mà đúng ra nó là tình huống buộc phải đồng ý bởi cái kiểu tỏ tình trời ơi đất hỡi mà suốt 5 năm tình trường tôi gặp phải, anh chỉ nhanh lẹ giới thiệu với vị đối tác có tuổi rằng tôi là bạn gái anh, kiêm thư ký. Ông ta cười hề hề, anh cười mãn nguyện và tôi, đương nhiên chỉ có thể cười cho không khí nhẹ nhàng.
Tôi quyết định sống thử cùng anh sau một năm yêu nhau và nhận lấy những chuyện không ngờ (Ảnh minh họa)
Chúng tôi yêu nhau, thị phi đủ cả, áp lực đủ cả. Chúng tôi quyết định sống thử với nhau sau một năm yêu nhau, thị phi càng nhiều, áp lực càng tăng. Thế nhưng đời sống vẫn có phần ổn định, vì anh là người có tiền, còn tôi… là người khá “rộng rãi”. Chúng tôi giải tỏa những căng thẳng bằng những đêm ái ân, anh càng mệt mỏi trong công việc càng mạnh baọ hơn khi chăn gối. Đã có lần tôi hỏi anh, liệu tôi có phải chỉ là thứ anh cần để giảm áp lực, sau câu hỏi đó chúng tôi cãi nhau.
Chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều, vì rất nhiều mâu thuẫn. Đúng là khi về sống cùng, bạn mới phát hiện ra những điều mà bạn chưa bao giờ tưởng tượng nổi về người ấy. Anh ấy khác hẳn với vẻ lịch lãm ở công ty, anh ấy thường xuyên say khướt và thường xuyên quên mất tôi là người mà anh ấy yêu thương. Thất vọng, chán nản, tôi từ chối anh ấy hằng đêm và làm anh phát điên về điều đó. Từ buông những lời nói nặng ra vô thức rồi đóng sầm cửa ra ngoài, anh đã biến thành con sói hung tợn bất chấp phản ứng của tôi. Đó đã là năm thứ ba chúng tôi yêu nhau.
Sau những lần như vậy, anh cũng chán, về nhà ít hơn, tình cảm dành cho tôi cũng đến hồi sắp cạn. Nhưng đó là ở nhà, còn trong công ty, anh diễn rất đạt và hoàn thành nghĩa vụ một người yêu, người sếp rất đúng đắn. Tôi đã bắt đầu mệt mỏi, đã đặt trong lòng câu nói chia tay nhưng một lần nữa ông trời khiến tôi gần như không còn đường để bước. Tôi có thai - thứ mà đáng ra là không nên có với anh. Tôi đưa cho anh xem kết quả với hi vọng anh sẽ thay đổi thái độ, yêu tôi như những ngày đầu và chúng tôi sẽ có một đám cưới viên mãn. Nhưng không, người đàn ông tôi yêu đã hoàn toàn thay đổi. “Chia tay đi” là tất cả những gì mà tôi nhớ sau khi chạy ra khỏi căn phòng rộng lớn của anh.
Tôi đã có thai ngoài ý muốn với anh (Ảnh minh họa)
Đối với người phụ nữ độ 25, sở hữu thiên chức làm mẹ là một điều hạnh phúc, tuy nhiên đó là với những người phụ nữ 25 đã tìm thấy chỗ đứng của mình - một tấm chồng và một công việc thật sự ổn định. Tôi thậm chí trước nay đều sống bằng tiền của anh là chính, tiền lương của mình đều đưa cho bố mẹ, bây giờ không đủ sống, làm cách nào để nuôi con? 25 tuổi, thật sự chẳng còn khờ dại nào có thể minh oan cho sự mang thai ngoài ý muốn lại còn bị một gã đàn ông tống thẳng ra đường với không một xu trợ cấp. 25 tuổi, rốt cuộc tôi phải chọn cho mình con đường sống nào đây?
Theo SKCĐ