Một ly nước mía 5 nghìn đồng cùng với những lời dẻo ngọt, em đã đánh mất tinh triết của một người con gái.
Tủi làm sao, hờn làm sao, căm phẩn làm sao... và đã có lúc em muốn quyên sinh mạng sống của mình. Em thật vô dụng!
Em năm nay bước sang 19 tuổi -độ tuổi em đã trang bị rất nhiều kiến thức về giới thế mà em dễ bị lường gạt chỉ bởi những lời dẻo ngọt ấy. Em giờ đau khổ quá. liệu có người đàn ông con trai nào chấp nhận em khi biết quá khứ của em.
Em bây giờ chỉ là một người công nhân bình thường lương tháng 5 triệu. Cuộc sống của em cũng đơn giản lắm với cơm ngày 3 bữa, bàn may và 4 bức tường trong phòng trọ. Có chăng vì cô đơn quá em lầm tin. Người con trai mà em lỡ trao thân là người em quen qua zalo. Và ngày em gặp anh ấy đầu tiên và cũng là ngày cuối cùng.
Anh ấy nói rất hay rất ngọt. Anh ấy bảo bố anh ấy làm "quan lớn", muốn cưới em nhưng sợ em không có danh phận. Rồi bảo để cưới một người con gái như em tốt nhất là nên "ăn cơm trước kẻng" sau đó thì dẫn về nhà ra mắt. Anh ấy vẽ ra trước mắt em nhiều tương lai sáng lạng lắm. Nào là sẽ cùng em mở một shop áo quần, thêm một chiếc bàn may cho em thỏa ước mơ thiết kế. Rồi sẽ sắm nhà thành phố và dẫn bố mẹ em ở quê lên ở... Chỉ chừng đó thôi mà em đã mê như bị bỏ bùa... và rồi em tham lam thì em chịu.
Em viết dòng tâm sự này chỉ mong những bạn gái như em đừng dễ dãi lầm tin, đừng vì những lời hứa xuông và vật chất làm mờ mắt. Mật ngọt thì chết ruồi nhưng em hy vọng các bạn gái đừng để người ta "rót mật vào tai"... giờ thì em buồn và cô đơn quá...