Ảnh minh họa
Mệt mỏi, chán nản, cô đơn, đau khổ, tuyệt vọng... còn từ ngữ nào phù hợp để nói lên tâm trạng của tôi bây giờ? Mất tất cả, tôi đã mất tất cả mọi thứ khi mọi chuyện chỉ mới bắt đầu. Vì nễ chồng, tôi đã mời vợ cũ của anh ấy đến ăn cưới, và đêm tân hồn chồng đi 4h khuya mới chịu về... Đau đớn hơn nữa khi người đi cùng anh lại là vợ cũ của anh ấy. Mọi dự định dường như tan thành mây khói... Tôi cảm thấy mình bị phản bội.
Trước ngày cưới, tôi đã bàn với anh khá nhiều về cuộc sống của hai đứa. Tôi sẽ mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ ở nhà kinh doanh bánh kẹo và các loại đồ gia dụng. Anh sẽ tiếp tục phát triển công việc của mình tại xí nghiệp nơi anh công tác. Tôi với anh bảo nhau 6 tháng sau cưới sẽ là lúc tôi mang thai để sao cho thời điểm tôi sinh con công việc và mọi thứ sẽ ổn định. Rồi nào xây nhà mới, đón mẹ chồng anh từ quê lên ở.. Bao nhiêu dự định trước mắt gần như tan thành mây khói.
Giờ tôi cảm thấy mất phương hướng quá. Sau đêm tân hôn, sáng tỉnh dậy anh ấy không nói điều gì cả. Vì đám cưới ở quê, nên chiều sau đêm tân hôn, chúng tôi lên xe về lại thành phố. Phòng trọ cả hai sống chung thì hẹp mà tâm trạng của tôi rối bời vô cùng. Tôi có hỏi anh ấy, nhưng chưa hỏi dứt câu anh ấy bảo cho anh ấy thời gian suy nghĩ. Nhưng đã 3,4 hôm rồi mà chẳng thấy anh ấy hồi âm gì cả.
Hoang mang quá, tôi vừa gọi người bạn thân của anh hẹn nói chuyện. Sau một hồi nói chuyện, tôi mới hiểu điều anh ấy đang nghĩ là gì. Hóa ra anh ấy vẫn còn phân vân chuyện với người vợ cũ. Tôi cảm thấy buồn tủi và uất hận vì rằng chính miệng anh ấy bảo đã quên và sẵn sàng cho cuộc sống mới của cả hai.
Dù bây giờ tôi đã được giải thích rằng trong buổi tân hôn, lúc tôi về sớm vì mệt mỏi sau một ngày tiếp khách hai họ thì cả nhóm bạn, có cả chồng và vợ cũ của chồng đi tăng 2, tăng 3 gì đó... Nhưng những điều đó chẳng thay đổi được gì khi chồng tôi vẫn còn vấn vương người vợ cũ... Tôi nên làm gì với tình cảnh này đây, khi lời hứa sẽ sống hạnh phúc với bố mẹ còn chưa có cơ hội thực hiện, khi những dự định chỉ mới bắt đầu. Tôi năm nay mới 24 tuổi thôi, sao tôi có thể vượt qua được sự kinh khủng này.
N.T.T.T