Tối hôm ấy, tôi thấy vui trở lại. Thế mới biết con người tôi yêu anh đến chừng nào? Kể cả khi đã bị anh phản bội, bị anh nhiếc móc, tôi vẫn không ngừng yêu anh! Bây giờ tôi thấy căm ghét con người mình lúc đó vô cùng! Tôi có thể thức đêm hàng tháng trông con không cần nghỉ, tôi có thể mặt mày lem luốc ở nhà chăm con chăm nhà cửa thay vì ăn mặc đẹp và đi làm nơi công sở, vậy mà có mỗi việc quên anh khẩn trương, tôi lại không làm nổi! Ngày xưa xem những bộ phim Đài Loan đầy nước mắt, tôi cứ tự hỏi sao mấy cô bị phụ tình lại bi lụy đến vậy? Giờ mới biết, phải ở trong hoàn cảnh thực, mình mới biết câu trả lời! Có một tình yêu đã khó, để dứt bỏ tình yêu đó một cách triệt để, thì càng khó gấp bội, cho dù lòng ta đau như cắt khi vẫn cứ phải yêu! Không biết mọi người thế nào, nhưng tôi là tuýp người quá bi lụy về tình cảm, tôi quá yếu đuối! Tôi không thể thắng lại chính bản thân mình! Giá như tôi vững vàng và bản lĩnh hơn thì tốt biết mấy!
Như tôi đã kể với các bạn, chồng tôi nói với tôi rằng anh sẽ công tác châu Âu. Vợ chồng tôi cũng lại làm hòa với nhau sau chuỗi ngày chiến tranh lạnh. Tôi biết mình khờ dại, nhưng con tim tôi mạnh hơn nhiều so với lý trí. Tôi không biết mình sẽ ra sao nếu thiếu vắng anh? Tôi không nghĩ mình sẽ yêu được một người đàn ông nào khác ngoài anh. Hơn nữa, chúng tôi đã có với nhau 2 mặt con, nếu có chuyện gì, hai con tôi khổ, còn tôi, chịu thiệt thòi một chút, cũng có sao đâu Cũng có đôi lần tôi nhờ tư vấn của chuyên gia tâm lí, mặc dù biết chưa chắc đã giải quyết được gì với cái hoàn cảnh rất "đặc biệt" của vợ chồng tôi lúc đó. Chuyên gia vẫn khuyên tôi nên vun đắp cho gia đình và tìm cách đưa chồng trở lại! Điều duy nhất tôi có thể nhờ tới là tình nghĩa vợ chồng, là mối ràng buộc về mặt pháp lý trong hôn nhân của chúng tôi, và...2 đứa con. Tôi không muốn đem con cái ra để uy hiếp chồng, bởi vì tôi quan niệm, hai cháu là tài sản quý giá nhất của chúng tôi. Nếu anh không nghĩ như vậy, người thiệt thòi sẽ là anh, và tôi không cần phải làm như vậy!
Tối hôm trước khi chồng đi công tác, chúng tôi đã vui vẻ với nhau hơn. Tôi trút niềm tâm sự với chồng, nói những lời thật nhẹ nhàng, tình cảm để khiến anh mủi lòng mà giúp tôi giữ gìn cái gia đình nhỏ bé nhưng rất mong manh này. Tôi nói với anh, cả cuộc đời này tôi luôn tin tưởng và trao gửi nơi anh, anh đừng để tôi đau khổ thêm lần nữa. Các con cần bố, và anh cần tự hào vì chúng xuất hiện trên đời cùng vợ chồng tôi.
Chồng tôi cũng xin lỗi tôi, anh biết mình không phải, tôi chịu đựng và hy sinh nhiều cho anh. Từ giờ anh sẽ cố gắng đối xử tốt hơn với tôi, còn chuyện mẹ con H, anh mong tôi vị tha, thỉnh thoảng anh vẫn phải qua thăm nom họ. Tất nhiên, đi từ Việt Nam tới Mỹ không phải là chuyện đơn giản, nên chắc 1 năm anh chỉ đi được 1 lần. Nếu từ đầu tôi không quá khắt khe và bi lụy, có lẽ anh sẽ nói thật cho tôi biết chuyến đi dịp quốc khánh đó. Hoặc thậm chí, mẹ con tôi có thể đi cùng anh qua đó! Nghe những lời nói thật lòng của chồng, tôi như trút được bao gánh nặng trong tim. Quả thật, biết bỏ qua và độ lượng, cuộc sống sẽ dễ thở hơn rất nhiều.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng tròn trịa, viên mãn, và tôi, tôi cũng không thể yêu cầu quá hơn điều gì cả.
Chồng đi công tác, tôi ở nhà với hai con mong ngóng anh trở về. Trong đầu tôi vẽ ra bao nhiêu dự định, nhiều đêm tôi nằm và cười 1 mình với những tưởng tượng đang vẽ ra trong đầu. Mẹ tôi cũng đến ở cùng cho nhà cửa đỡ trống trải. Có mẹ làm quản gia, tôi làm việc yên tâm hơn. Chồng và tôi có liên lạc với nhau trong chuyến công du của anh. Chủ yếu chúng tôi trao đổi qua mail, có gọi 1 cú điện thoại hỏi thăm con cái và vợ. Mọi việc đã tiến triển tốt hơn rất nhiều rồi, tôi thấy mình vẫn còn may mắn lắm! Miễn sao, tôi vẫn có chồng và gia đình được êm ấm. Gần 10 ngày kể từ khi chồng tôi đi công tác, tôi bỗng nhận được một email lạ, người gửi không có trong friend list của tôi! Email cũng không có tiêu đề, nên tôi cho luôn vào thùng rác! Mọi việc vẫn diễn ra xuôn xẻ, tôi đếm từng ngày mong chồng trở về, cả nhà sẽ ra sân bay đón bố, cho bố một bất ngờ thật thú vị!
Tối hôm đó, khi cả nhà đã ăn xong, tôi đang trò chuyện cùng mẹ, đồng thời trông hai con, thì nhận được 1 cuộc điện thoại. Điện thoại gọi từ nước ngoài, nghĩ chồng gọi cho mình, tôi hăm hở nhấc máy! Nhưng không phải, đầu dây bên kia là tiếng người phụ nữ, đó chính là H. Cô ấy gọi điện thoại báo với tôi, chồng tôi và cô ấy đang đi chơi ở Venice rất lãng mạn, và họ chuẩn bị khai sinh cho đứa bé thứ 2! Tôi chết điếng người, tôi bảo cô ta cho tôi nói chuyện với chồng mình! Tôi không tin là anh đang ở cạnh cô ta. Thì cô ta bảo với tôi rằng, chồng tôi đang tắm rửa sau khi họ vừa "vui vẻ"! Khốn nạn! Tôi chỉ biết bật lên câu đó rồi dập máy! Trời đất chao đảo, tôi không biết mình nên làm gì, nghĩ gì? Liệu đây có phải là sự thật, tại sao H lại trâng tráo đến độ gọi cho tôi thông báo cô ta và chồng tôi đang hú hí với nhau? Tại sao chồng tôi lại đốn mạt đến thế, anh ấy chẳng vừa mới an ủi, thề thốt với tôi hay sao?
Nếu đó là sự thật thì còn đâu chốn dung thân cho tôi nữa đây? Ôi Trời, sao mà điên loạn đến thế này? Mình đã bị hai người đó coi như một con rối rồi, sao họ tàn nhẫn đến vậy? Tôi thấy mông lung quá, tôi nửa tin, nửa ngờ. Tôi không nghĩ chồng tôi là loại người dối trá và đê hèn như vậy! Anh đang đi châu Âu, dính dáng gì tới cô ta, tại sao cô ta lại mò sang đó với anh? Chuyến công tác gần 3 tuần của anh, lẽ nào....anh đã cố tình kéo dài thêm như lần trước, mới có vài tháng trước đây thôi? Không thể tin nổi! Mẹ thấy tôi mặt tái nhợt, bà hỏi tôi có chuyện gì vậy? Tôi không thể thốt lên lời nào với mẹ, tôi cũng không thể khóc thành lời. Tôi đi vào trong phòng mình và ngồi nghĩ, mình sẽ làm gì, mình cần làm gì bây giờ!
Cuộc sống vợ chồng gần đây như 1 trò đùa dai dẳng và nghiệt ngã, tôi là nạn nhân còn anh với H, họ giống như những kẻ vô công rồi nghề, không biết làm gì ngoài việc hành hạ người khác! Nếu đó đúng là sự thật thì khốn nạn quá, hết đường rồi tôi ạ! Điện thoại lại réo vang, con trai mang vào cho mẹ. Mắt tôi lúc đó như hoa lên rồi, tôi không muốn nghe gì hết, tôi vứt điện thoại xuống giường. Nó lại réo, dai dẳng, tôi nhìn lại, vẫn cái số của người đàn bà đó! Tôi nhấc máy! Cô ta cười ngạo nghễ và bảo tôi sao khờ khạo thế, đã xem tấm hình cô ta tình cảm với chồng tôi rồi mà vẫn nghĩ đó là thủ thuật Photoshop hay sao? Sao tôi có thể ngu ngốc và hèn đến độ cứ phải níu kéo chồng tôi, một người không hề yêu tôi, mà không để cho anh ấy đến với cô ta-tình yêu đích thực của anh ấy!
Trời ơi, vậy hóa ra chồng tôi sang châu Âu để đi lại với cô ta hay sao? Còn chụp ảnh để gửi cho tôi xem nữa à. Lúc đó tôi mới chợt nhận ra, cái email xa lạ có đính kèm mà tôi sợ là thư rác đó, chính là thông điệp rõ nhất minh họa cho cái cuộc điện thoại tôi đang nghe đây! Tôi giận run người, tôi gằn giọng hỏi cô ta sao hèn hạ vậy? Cô ta có quá nhiều Đức để phung phí hay sao mà xử sự như thế? Tôi coi cô ta không hơn gì 1 con ca ve ngoài đường đâu! Cứ làm gái phục vụ cho đàn ông đi, còn chồng tôi, vẫn là của tôi, tôi cho anh ấy chơi bời trong chuyến đi dài ngày đấy, dù gì, vợ chồng xa nhau, anh ấy còn sung mãn, khó mà nhịn được! Rồi tôi dập máy! Tôi cười hả hê, không biết người đàn bà đó đang tức đến nhường nào, nhưng tôi thì thấy thoải mái quá, sảng khoái quá! Nhưng rồi cái sự thật phũ phàng nó lại kéo tôi về với hiện tại! Chồng tôi, vẫn lằng nhằng với H, và có lẽ, chuyến đi châu Âu này đã có trong kế hoạch của họ rồi, họ đang tìm cách gần nhau và ...tôi không dám nghĩ thêm nữa, thật khổ thân tôi quá!
Tôi nằm xuống giường và khóc, tôi biết làm gì đây, mọi thứ đã sụp đổ hẳn rồi! Anh không thể dứt ra khỏi cô ta. Người đàn bà đó quyến rũ đến mức nào để anh dối vợ gạt con hết lần này sang lần khác! Cô ta thật ghê gớm và khốn nạn! Cô ta đã thể hiện ý định chiếm đoạt chồng tôi rồi, đấu với cô ta, tôi không có gì đảm bảo! Tôi là kẻ bại trận ngay khi chưa bước vào trận! Họ đang ở bên nhau, họ lại sắp có thêm 1 đứa con nữa! Cô ta nói với tôi, cô ta sẽ đẻ cho chồng tôi nhiều con, họ sẽ sống với nhau hạnh phúc, còn mẹ con tôi? Trời ơi tôi điên mất! Mẹ tôi chạy vào phòng hỏi xem tôi thế nào, thấy tôi khóc, bà luýnh quýnh hỏi có chuyện gì? Lại chồng hay sao? Trời ơi, đến mẹ tôi còn đoán được chồng tôi có vấn đề, thì còn gì để nói nữa đây! Tôi không biết nói sao cho mẹ bớt buồn đau. Những ngày sau đó lại u ám tồi tệ như ngày nào! Tôi như không còn là tôi nữa, mẹ lo lắng hỏi tôi có chuyện gì, nhưng tôi không kể với mẹ được! Tôi mong chồng tôi về ngay, tôi gọi cho anh không được, tôi email cho anh nhưng không hồi âm! Có lẽ anh còn mải hú hí với cô ta, họ đang đi du lịch ở châu Âu thay vì chồng tôi đi họp! Cuộc sống mẹ con tôi liệu rồi sẽ ra sao? Tôi có thể chịu đựng tiếp được không? Cái cảnh chung chồng thế này!
Mà thực ra anh ấy chỉ là chồng đánh nghĩa của tôi mà thôi, cô ta mới có được chồng tôi! Có lẽ tôi đành chấp nhận, tôi sẽ để anh đến với cô ta. Tôi chưa thể tưởng tượng nổi cảnh anh sống cùng nhà với tôi, nhưng chung giường với cô ta, và họ sẽ còn có thêm con nữa! Bỉ ổi quá, thô thiển quá, trắng trợn quá! Vợ chồng mấy năm trời, chỉ một chốc thôi thành ra như không! Sao anh không nói thẳng với tôi, anh đi châu Âu để đi chơi với cô ta, anh nhớ cô ta phát điên không chịu nối Hàng đêm tôi nằm ở góc quen thuộc của mình, lạnh lẽo cô quạnh, không dám nhìn sang phía góc bên anh. Tôi khao khát được anh âu yếm, vuốt ve như thuở nào, tôi mong muốn vợ chồng ái ân mặn nồng, còn anh, có lẽ, anh đang mơ về cô ta, mơ thấy những điều với cô ta mà tôi đang mong mỏi ở anh! Càng nghĩ tôi càng đau xót! Tôi muốn cấm mình nghĩ tới những điều đó, nhưng nó cứ như cuốn phim hiển hiện trong tâm trí tôi, nó khiến tôi kiệt quệ, nó khiến tôi đau đớn, nó làm tôi chẳng thiết gì nữa! Tôi phó thác hai con cho mẹ, tôi phi như điên ra đường, tôi muốn chết quách cho xong! Rồi thì anh cũng phải trở về, cái ngày mà tôi mong chờ đã tới, tôi muốn giết anh rồi tự tử? Tôi đã từng nảy ra ý định đó nhưng tôi không thể! Tôi không muốn làm anh chảy máu dù 1 giọt! Tôi càng không thể để con tôi mang tiếng sống trong mặc cảm và tội lỗi! Tôi chưa nghĩ mình sẽ làm gì cho phải đây, vào cái ngày anh về, tôi vừa mong đến cháy lòng, vừa sợ!
Chồng tôi về. Anh vẫn vui vẻ như không hề có chuyện gì xảy ra! Anh bảo anh mua thêm 1 chiếc va li to hơn để đựng quà cho cả nhà! Quà cho ông bà nội ngoại, quà cho vợ, cho 2 con, cho cả gia đình chị gái tôi nữa! Nhiều quà quá, liệu những món quà đó có làm vợi đi nỗi đau xé lòng của em không, chồng ơi! Tôi vẫn giữ thái độ bình tĩnh khi đón anh về, vì có mẹ và chị sang chơi hôm đó, đúng vào chủ nhật. Mọi người tíu tít nhận quà, mặc quần mặc áo, xức thử nước hoa...còn tôi chỉ gượng cười và chờ tới khi mọi người về hết, chúng tôi nói chuyện.
Rồi thì ai cũng về nhà đấy. Ru hai con ngủ xong, tôi chờ chồng vào phòng nói chuyện. Chồng tôi hỏi ở nhà tôi nhớ chồng mất ngủ hay sao mà mắt thâm quầng, mặt nhợt nhạt vậy! Xấu đi nhiều thì không được đâu nhé! Tôi cười khẩy, tôi nhìn thẳng anh và hỏi: Lúc đẹp nhất của em chắc không bằng lúc xấu nhất của H đâu, anh nhỉ! Chồng tôi sững lại và bảo sao tôi lại phá ngang như thế? Vợ chồng đang vui vẻ sau bao ngày xa cách, sao tôi luôn muốn gây gổ với anh, rồi lại...ăn vạ! Tôi muốn gây gổ với anh, đúng rồi! Tự dưng tôi điên dở để gây gổ với chồng hay sao? Tôi hỏi anh tới châu Âu để họp hay hành lạc? Tôi hỏi thẳng luôn, câu hỏi có quá thẳng và thô thiển, nhưng tôi không thể kiềm chế nổi nữa! Chồng tôi sậm mặt lại, anh quay mặt đi, bước ra khỏi phòng và đóng cửa cái rầm! Trời, tới nước này anh còn làm bộ với tôi hay sao? Sao anh không thú nhận với tôi về những gì mà hai người họ đã lên kế hoạch với nhau để lừa bịp tôi đi! Có thế tôi còn thấy tôn trọng, đằng này anh làm bộ để lẩn tránh, chán chồng tôi quá!
Tôi không đuổi theo, nhưng tôi không buông! Tôi nhắn tin cho anh, tôi nhắn những gì phải nhắn. Bấm nút send xong, tôi vừa hả hê mong chờ, vừa thấy hơi run trong lòng! Có lẽ, hôn nhân của chúng tôi, sắp chấm dứt rồi, rất gần thôi! Anh không hề nhắn trả lại, không có bất cứ động tĩnh nào từ phía anh cả! Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn, càng không ngủ nổi nếu không làm cho ra nhẽ! Tôi ra ngoài, vào phòng mà anh đang trú, anh khóa trái cửa bên trong! Anh đang trốn tôi, lừa dối và trốn tránh, đến bao giờ đây!
Buồn quá phải không các bạn! Cho tới tận bây giờ, tôi vẫn chưa thể giải thoát được cái tâm trạng lúc đó! Cái cảm giác vừa tức giận lồng lộn trong người, lại cái cảm giác lo sợ hôn nhân sắp tan vỡ! Tôi không hiểu tại sao ông trời lại chọn mình để nắn gân đến mức đó? Cho tới giờ tôi vẫn chưa tin nổi, vợ chồng tôi lại có ngày này. Mặc dù tôi biết, lấy được anh, tôi đã quá may mắn, và may mắn trong đời người thì chỉ có hạn chứ không thừa như rủi ro. Nhưng giá như tôi đừng hạnh phúc quá lúc yêu và mới cưới anh, thì sau này, tôi sẽ bớt đau lòng hơn! Dù sao, chị em mình, không có ai là không đau khi gia đình tan nát, không người vợ nào can tâm khoanh tay nhìn chồng ân ái với người đàn bà khác! Có người bảo sao tôi không buông tay cho anh tự do thoải mái? Nếu tôi làm được như vậy thì tôi đã muốn làm, nhưng khổ nỗi tôi vẫn yêu anh, tình yêu của tôi vốn ích kỷ chứ không phóng khoáng như ai đó có thể! Tôi vẫn cố hữu cái tư tưởng "nhỏ nhen" rằng tôi cần chồng, con tôi cần cha, gia đình tôi cần đủ 4 người! Liệu như thế có quá đáng không?
Theo Nka1108 - WTT
Xem tiếp: Chuyện cái "nắp vung" không vừa khít "cái nồi" (7)