Kênh Phụ Nữ Kênh Phụ Nữ

Đêm đầu tiên em trở thành đàn bà

KENHPHUNU.COM  | 22:00 , 18/01/2018
Đêm đầu tiên em trở thành đàn bà

Những giọt nước trào ra từ khóe mắt. Cứ đến mùa lạnh, tôi lại khóc nhiều hơn. Nước mắt rơi vì nỗi nhớ Việt Nam, nhớ một mối tình xa lắc…

App hoa anh đào

Có tiếng bước chân đi rất nhẹ trên sàn gỗ, tiếng kéo cánh cửa nhẹ nhàng. Chồng tôi bước vào, ngồi xuống sau lưng:

- Em lại làm sao thế?.

Tôi không nói gì, cũng chẳng ngoảnh lại nhìn anh.

Tôi và Kenji lấy nhau được 3 năm, anh coi tôi như báu vật. Đôi mắt Kenji cúi xuống, ngay lần đầu tiên gặp tôi. Anh bảo:

- Em có ánh mắt giống với người vợ cũ của anh, em có cái viền môi cong cong của vợ anh, dẫu em trẻ hơn cô ấy.

Ngày trước, khi người vợ đầu của Kenji chết, anh ấy từng quyên sinh theo. Thế nên khi gặp tôi, thấy hình ảnh vợ cũ trong tôi, Kenji lập tức bị mê hoặc.

Ảnh minh họa

Kenji và tôi làm đám cưới trang trọng rồi bay vội vàng từ Hà Nội đến sân bay Osaka. Sân bay phơ phất, bóng loáng và xa lạ. Tôi là cô gái Việt Nam đến Nhật làm dâu. Tôi bẽn lẽn theo chồng, còn chồng tôi hồ hởi vì đón được vợ mới. Người đi trước, kẻ đi sau…

Cuộc sống ở Nhật của tôi gói gọn trong căn nhà nhỏ và mảnh vườn yên tĩnh. Cứ tưởng ký ức cũng vì thế sẽ từ từ phai nhạt. Nhưng không!

Năm nào cũng thế, cứ trời vào mùa mưa lạnh là tôi lại thấy nhớ nhung. Nói cho đúng ra, là thấy nhớ thương nhiều hơn ba mùa còn lại. Tôi so vai ngồi yên lặng trong căn phòng gỗ cũ, mùi gỗ thơm phảng phất quanh đây. Tôi nhớ người đàn ông ôm mình đêm hôm qua, một cái ôm vỗ về an ủi… Thế nhưng lời nói và nụ hôn ngây ngất của người đàn ông xưa cũ thi thoảng lại văng vẳng đâu đây.

Mùa lạnh, trăng thường lên muộn. Ánh trăng đổ xuống những tàu lá chuối, nghiêng bóng in trên những đoạn tường cũ kỹ và thô kệch. Ở một đoạn tường cũ, tôi vẫn say sưa nói với Chương bao điều.

Chương nắm tay tôi nguyện ước về cái ngày chúng tôi sẽ về ở chung một nhà. Chúng tôi đắm say trong những nụ hôn ướt đẫm. Rồi cũng chính vì những nguyện ước ấy, tôi không ngần ngại trao cho Chương cái phần đẹp đẽ nhất của người con gái trong một đêm trăng tròn, giữa vườn chuối mát lạnh.

Một ngày Chương nói với tôi:

- Anh muốn sang Hàn xuất khẩu lao động vài năm kiếm cái vốn rồi chúng mình cưới nhau.

Tôi nhìn sâu vào mắt Chương, buồn da diết.

Chẳng ngờ Chương đi chuyến ấy vậy mà lâu thật, những cánh thư yêu cứ thưa nhạt rồi chẳng còn. Tôi chờ anh mấy năm ròng… Cho đến khi ai cũng bảo:

- Chắc thằng Chương bị gái Hàn chài mất, chẳng về Việt Nam nữa.

Tôi gật đầu đồng ý lấy Kenji một phần cũng vì như thế, muốn xem thế giới ngoài kia có gì hấp dẫn mà níu giữ Chương khiến anh không muốn quay về.

Mùa đông hôm nay bỗng lạnh lẽo hơn mọi năm. Tôi gọi điện về nhà bảo mẹ:

- Mẹ ơi, con sắp về Việt Nam rồi đấy. Kenji đưa con về...

Mẹ hốt hoảng bảo tôi:

- Từ từ con ơi, sao mà gấp thế?

Câu nói của mẹ làm tôi chảy nước mắt.

- Mẹ, không lẽ mẹ không muốn con về? Con đã đi 3 năm rồi, con nhớ mẹ, nhớ nhà mình, nhớ quê lắm…

Còn một điều nữa tôi không nói, nhưng chắc mẹ cũng hiểu tôi nhớ gì… Tôi nói với mẹ mà như với chính mình:

- Con không chịu được cái lạnh nơi này. Ở đây lạnh, không giống lạnh quê mình. Ngày dài dằng dặc, lạnh buốt...

Mẹ nghẹn ngào như sắp khóc nhưng sau cùng vẫn im lặng chẳng nói gì.

Ngày đón tôi, hai mắt mẹ toàn nước. Tôi giật mình khi thấy mẹ già rất nhiều so với trước, những vệt nhăn nheo nơi khóe mắt hằn xuống rõ ràng. Mẹ nắm tay tôi nói:

- Xin lỗi con. Ba năm trước mẹ cứ nghĩ để cho con đi mới là điều tốt nhất.

Thì ra trước ngày tôi lấy và theo Kenji sang Nhật đúng 1 tuần, mẹ Chương đã từng đến, nói với mẹ tôi rằng:

- Đúng một tháng nữa là con trai tôi về. Cái Thảo nhà bà bảo chờ con tôi mà bội ước, đã thề sông hẹn biển mà đi lấy chồng nước ngoài. Thật may, là mấy năm rồi tôi giữ hết, không đưa thư của con trai mình cho con gái bà. Tôi biết ngay cái hạng con gái lầm lì, trước sau gì thấy chỗ nào ngon hơn nó cũng lấy.

Người đàn bà leo lẻo nói như con chim chèo bẻo, nói như lưỡi cũng chẳng thèm có xương.

Mẹ tôi cắn môi, giấu chặt tin ấy, tiễn tôi đi lấy chồng. Mà tôi sau những ngày tháng chờ Chương mỏi mòn, cứ thế tuyệt vọng theo Kenji sang Nhật.

Chương về nước sau khi tôi đi chừng một tháng. Vụ tai nạn lao động nơi đất bạn đã lấy mất đôi mắt của anh. Khi trở về Việt Nam, tin người yêu phản bội đoạt nốt của Chương chút tinh thần còn sót lại.

- Từ đó đến nay thằng Chương cứ điên điên, dại dại.

Cùng với câu nói của mẹ, tôi bàng hoàng cả người.

- Giờ anh ấy đang ở đâu hả mẹ?

- Nó đòi bố mẹ nó làm riêng cho một căn nhà, lọt thỏm giữa vườn chuối tăm tối.

Hai chân tôi run rẩy không đứng vững, Kenji nắm chặt tay tôi nói nhẹ nhàng:

- Đi đi em, đến gặp anh ấy.

Những năm gần đây, tiếng Việt của Kenji khá tốt. Anh học để nói với tôi những lời ngọt ngào. Cũng chính vốn tiếng Việt tự học này của anh đã giúp Kenji nghe hiểu câu chuyện.

Tôi ngước nhìn Kenji rơi nước mắt, gật đầu với anh ấy rồi xoay lưng chạy ra ngoài…

St

CHIA SẺ BÀI NÀY
BÌNH LUẬN
chuyen muc lam dep
video lam dep