Kênh Phụ Nữ Kênh Phụ Nữ

Em không được khóc... Anh phải biết là thế! (23)

KENHPHUNU.COM  | 13:00 , 15/06/2015
Em không được khóc... Anh phải biết là thế! (23)

Nghĩ cũng tội, hàng ngày Thành ở bên nhà Phương nhưng cứ tới giờ cơm, cho con gái ăn xong là lại phải về mẹ để ăn, cô thì ngồi ăn một mình trong bàn ăn mà chẳng thèm mời Thành một tiếng…

App hoa anh đào

Thành nghe Phương nói vậy buồn buồn trả lời:

- Thôi thì tùy em vậy. Anh cũng không muốn làm gì mà em không đồng ý. Anh… xin lỗi.

Có lẽ trong cuộc đời đi lấy chồng sóng gió của Phương, lần đầu tiên Phương mới thấy được một lời xin lỗi chân thành đến vậy được thốt ra từ miệng chồng mình. Cũng đã có lần Phương được nghe lời xin lỗi này rồi sau khi xảy ra vụ mấy cô bồ nhưng thực sự cảm giác nó không như lần này. Xen lẫn trong đó là một giọng buồn mang mác, có lẽ đã có gì đó biến chuyển từ trong con người Thành chăng. Thôi thì, nếu được như vậy thì quá tốt, nhưng sẽ là tốt cho ai làm vợ của anh sau này thôi chứ với Phương, thời điểm này, có lẽ có cho vàng Phương cũng chẳng quay trở lại nhà Thành làm chi. Cô đang tận hưởng một cuộc sống khó khăn đấy, nhưng thảnh thơi và thật dễ chịu.

Thành nói vậy thôi nhưng hôm đó, Phương đuổi thế nào anh cũng không về, cũng không dám ở phòng của Phương mà chấp nhận ôm chăn gối xuống gác xép nhỏ ngủ. Cô thuê một ngôi nhà có 2 tầng, tầm hơn 100m cũng với kết cấu khá khác thường. Chủ nhà của cô là một đôi vợ chồng hơn cô gần 10 tuổi, anh chị được cha mẹ cho ngôi nhà mà trước đây gồm 3 hộ gia đình họ ở, có sân, cổng, ban công đầy đủ. Họ ngăn ngôi nhà ra thành mỗi tầng đều có 2 phòng nhỏ với đầy đủ hệ thống nhà tắm mỗi tầng, lại có một căn gác xép nhỏ Phương sử dụng như là nơi làm việc, và đó là chỗ trú của Thành những ngày về sau. Thái độ của Thành là điều mà Phương ngạc nhiên nhất, cô đã nghĩ tới tình huống vì ghen với Toàn mà anh không nhận con, và còn tức giận với cô hơn nữa vì cô chẳng coi anh ra gì, thản nhiên đi chơi cùng Toàn, để anh ở nhà trông con, thản nhiên để Toàn ở lại ăn cơm mà chưa một lần mời anh ở lại. Ấy vậy mà anh không ghen sao? Anh thừa biết Toàn yêu cô rồi còn gì. Rồi Phương chợt nhận ra, hình Thành đang hiểu dần con người cô, cô trong tâm trí anh không còn là kẻ “lăng loàn, bán chồng” như anh đã từng nghĩ mà với cô, tình cảm là thứ rõ ràng, cô không yêu Toàn thì sẽ không có chuyện cô với anh có quan hệ đặc biệt tới mức có con được để anh phủ nhận đó không phải con mình. Đành rằng cô có đi với Toàn đấy nhưng cô chỉ duy trì ở mức độ hai người bạn không hơn không kém. Và Phương cho là, Thành đang e ngại một điều rằng nếu anh có làm gì quá đáng, anh sẽ chỉ đẩy vợ mình vào tay người đàn ông khác đang nhăm nhe bên cạnh. Liệu rằng đây có phải là vẫn yêu chăng… cô chợt thấy lo sợ với điều đó, hiện tại, cô không muốn anh yêu cô, vì cô đang không có ý định hay mong muốn gì về với anh cả, dù cô đã tha thứ, cũng đã cố gắng không nhớ, không nhắc lại chuyện cũ. Cô biết, cô là một kiểu phụ nữ kỳ lạ, chẳng giận ai quá lâu, cũng dễ bỏ qua cho lỗi lầm của người khác đã gây ra cho mình kể cả nó có lớn tới đâu đi chăng nữa. Mọi việc mà qua rồi là cô cho qua, không suy nghĩ, cô còn phải hướng tới tương lai chứ không muốn vùi dập bản thân trong day dứt đau khổ để rồi người thiệt thòi nhất vẫn là cô, vẫn chỉ mình cô chịu thiệt và ảnh hưởng tới con cô chứ chẳng có ai ngoài cuộc gánh cho cô việc này hết.

Bây giờ đã là mùa đông, việc Phương có bầu đã được giữ kín nhờ tấm áo khoác dày, nội ngoai hai bên vẫn không ai hay biết, mà Phương cũng chẳng biết thông báo kiểu gì, nói thế nào giờ nhỉ, chẳng nhẽ lại bảo con lại có con với chồng cũ à? Vậy mọi người sẽ nghĩ sao, lại cho rằng mình dở hơi, sống kiểu khác người, nếu vậy thì về với nhau thôi chứ ở kiểu này thì chẳng ra làm sao cả. Nhưng về nhà Thành là việc không bao giờ Phương muốn làm và cô sẽ không chấp nhận. Thôi kệ, mọi người có dị nghị cô nghe cũng quen rồi, chẳng bận tâm vì mọi “xì căng đan” có nóng tới mấy thì cũng chỉ được một chốc một nhát như bát nước nóng rồi thì cũng nguội dần rồi mọi chuyện lại rơi vào quên lãng thôi. Mà quan trọng là bố của con cô vẫn chịu nhận con thì coi như bé cũng có bố, thế là đủ, đỡ tội nghiệp bé. Giờ thì cuộc chiến của hai người đàn ông diễn ra thật êm ả trong căn nhà nhỏ. Thành thì mặc định chuyển hẳn quần áo sang bên cô ở, rồi thì cứ hết giờ làm là lại ở bên nhà cô, có điều, cô không nấu cơm cho anh ăn. Cô tuyên bố:

- Em đã nói rồi, em không đồng ý việc anh ở đây. Em cũng không muốn làm ầm ĩ việc gì cả nhưng vì em phản đối việc ở đây của anh nên anh muốn ở thì anh hãy cứ chỉ coi như ở với con gái anh thôi nhé, đừng đụng chạm vào cuộc sống riêng của em. Em sẽ gọi cho bố mẹ anh đấy. Cô thấy mình thật may vì còn nắm được điểm yếu của Thành, chứ phải người khác thì cái kiểu chai mặt hơn “đẹp trai” này thì thật khó xử lý lắm đây.

Nghĩ cũng tội, hàng ngày Thành ở bên nhà Phương nhưng cứ tới giờ cơm, cho con gái ăn xong là lại phải về mẹ để ăn, cô thì ngồi ăn một mình trong bàn ăn mà chẳng thèm mời Thành một tiếng… Còn đối với Toàn, cô cũng rõ ràng mà thông báo:

- Anh Thành giờ anh ấy không chịu về, em thì cũng xử lý nhiều lần rồi mà anh ấy không chịu đi, nên anh tới nhà em thì ý tứ một chút, anh đừng có làm quá, hậu quả em không chịu trách nhiệm đâu. Và hơn nữa nhé, em không yêu anh nên anh cứ đi tìm đối tượng khác đi, đừng phí thời gian với em làm gì, em áy náy lắm.
- Được, em muốn nói gì làm gì thì làm, không ai chấp với bà bầu, em cần thoải mái để con nó phát triển tốt. Anh cũng thế, anh thích làm gì kệ anh nhé. Em đừng có mà kiêu quá với anh, bà béo ạ. Không có anh lo cho em thì ai lo, cứ làm như là cái gì cũng biết và cái gì cũng làm được ấy. Toàn bĩu môi ra điều anh cũng chẳng bận tâm tới việc Phương cứ ra sức từ chối mình.
- Vậy tùy anh, có điều, em nói trước, em sẽ không đi chơi với anh, không ăn đi ăn uống linh tinh với anh đâu, và em cũng không mời anh ở lại ăn cơm nữa đâu.

Phương phũ phàng tặng Toàn mấy con “không” to tướng, cô biết là sẽ làm Toàn buồn nhưng cô cần dứt khoát để rồi anh sẽ quen với sự lạnh lùng của Phương mà quên cô đi. Ấy vậy mà cô lầm khi xử lý như vậy với hai người đàn ông, cô càng lạnh nhạt với họ, họ càng xán lại gần cô mà cứ coi những lời cô nói như nước đổ lá khoai vậy.

Thế là sau đó, việc ai người đó cứ làm. Thành thì ở bên nhà Phương, mang con gái ra làm bình phong để kéo cô vào cuộc vui trong gia đình, Toàn thì hàng ngày luôn lúc nào cũng đòi kè kè bên Phương, chăm cô như một ông chồng thực sự đang chăm vợ yêu vậy. Phương thì thật sự ngột ngạt trong sự quan tâm của đôi bên mà chẳng biết phải giải quyết thế nào với hai người, họ hàng ngày giáp mặt nhau nhưng cô sợ ngọn lửa giữa họ bùng lên thì cô chết mất thôi. Cô lờ đi sự quan tâm của cả hai người. Rồi thì tết đã tới, bụng cô đã có dấu hiệu to lên rõ thấy, mẹ cô phát hiện ra, cô đành đau khổ mà thông báo với Phương là đã có bầu bé gái thứ 2. Cũng như hai vị kia, mẹ cô vui mừng rõ thấy. Phương chẳng hiểu sao việc cô có bầu khi đã bỏ chồng lại làm mọi người vui sướng vậy chăng!

Tết năm đó, căn nhà thuê của Phương ngập đồ do cả hai người đàn ông đưa đến. Không ai bảo ai mà Thành và Toàn đều đồng thanh:

- Tết này anh ăn tết ở đây Phương nhé.
- Mời hai ông về cho. Phương trả lời ngay lập tức. 

Ấy thế mà lời Phương nói có trọng lượng đâu, Thành thì xin nghỉ hẳn phép cả năm để ở nhà ăn tết với Phương, anh cũng tự mua một đám đồ ăn rồi khéo léo nhờ Phương nấu. Toàn thì cũng chẳng kém cạnh gì, trừ đêm ra còn đâu thì anh cũng gần như ở bên nhà Phương suốt. Việc của hai người đàn ông là… chơi với Bảo Châu và xem phim cùng nhau trong khi Phương chốt cửa ở phòng của mình. Chỉ có việc cần thì cô ra khỏi phòng còn đâu cô chẳng để mình giáp mặt ai.

11h đêm,

- Anh mua phở cho em nhé. Đợt trước có bầu Bảo Châu em thích ăn phở phải không? Thành hỏi dò khi Phương đang nằm xem ti vi dưới nhà.
- Cám ơn anh đã quan tâm. Em không ăn.
- Anh mua hộp sữa XO này. Em bị nóng, uống sữa này mát mà tốt cho con.
- Cũng lại cám ơn anh đã quan tâm. Em no rồi, không uống.
- Lắm chuyện thế, người ta quan tâm tới con người ta mà cứ như là… Thành lộ rõ bộ mặt thất vọng rồi đi lên gác.

Phương tủm tỉm cười, thấy chồng ra vẻ quan tâm trong lòng cũng thấy vui vui nhưng Phương lại không muốn đón nhận sự quan tâm đó chút nào cả. Cô chỉ muốn sự bình yên như thế này, có khi chẳng cần người đàn ông nào bên cạnh lại hay. Thành lại xuống nhà, nằm dài bên cạnh cô, cái sofa đã chật rồi, giờ lại có thêm anh nằm chật cứng, Phương không ngọ ngoậy được, cô bực mình đuổi Thành.

- Ơ cái ông này hay nhỉ. Chỗ của ông ở trên kia cơ mà, mò xuống đây làm gì?
- Thì ai thèm nằm cạnh cô, người ta nằm cạnh con người ta cơ mà. Rồi Thành vòng tay ôm lấy bụng cô, và áp má vào nghe em bé trong bụng.
- Con gái ơi, đưa cái tay ra cho bố nắm nào. Để cho bà béo này bà ấy biết mặt, biết được tình cảm bố con mình nào. 

Ơ mà buồn cười, rồi em bé trong bụng cô cũng đạp thật, Phương thấy nhột nhột phì cười. Giá mà không có những sự cố giữa hai người thì những lúc thế này quả thật là hạnh phúc biết bao. Nhưng trong lòng Phương vẫn cứ nặng một nỗi buồn, à mà nhiều nỗi buồn… cô thấy không ổn, gạt tay Thành ra, cái sofa nhỏ, Thành rơi bịch xuống đất. Đáng đời con cáo già gian ác. Nghe thấy tiếng bố ngã, Bảo Châu lò dò chạy xuống.

- Bố lại làm việc gì ngã đấy hử?

Con bé chu môi lên hỏi dò, Bảo Châu có tác phong giống bà nội y chang, nói chuyện y như người lớn và việc gì thì cô bé cũng phải tìm rõ ngọn ngành và giải thích hợp lý theo ý mình thì mới thôi. Lâu nay bố toàn ở nhà, Bảo Châu vui lắm, và cũng cho là cuộc sống của cả nhà vẫn y chang như trước.

- Bố kiểm tra em bé bị em đẩy ngã con ạ!
- Em bé trong bụng mẹ thì sao mà đẩy bố ngã được. Chắc chắn là con gián nó đẩy rồi. (từ bé, việc mà Bảo Châu cho là xấu xa thì sẽ có hai thứ, gián là một và chuột là hai) Vậy nhốt con gián vào chuồng cáo nhé (ý là nhà vệ sinh), tắt điện đi, đóng cửa vào cho con chuột nó cắn. Thế là nó không đẩy bố ngã nữa.
- Đồng ý, thế Bảo Châu có muốn ở nhà với bố không? Không đi mẹ Oanh (cô giáo trông trẻ) nữa!
- Không ở nhà với bố, ở với mẹ cơ, mẹ nhé.

Gần 5 tuổi tới nơi rồi mà Bảo Châu vẫn sợ đi nhà trẻ, đó là nỗi sợ theo cô bé mãi tới khi đi học lớp 1. Trẻ nhà khác mà đi học mẫu giáo thì chắc chỉ vài tháng là cùng sẽ quen ấy vậy mà Bảo Châu nhà cô chẳng bao giờ quen cả. Càng lớn con bé càng nhận thức rõ vấn đề và càng không thích đi học, cô bé lý sự:

- Này nhé, Múa và hát đã có cô Mai dạy con ở nhà, con biết đánh đàn pi a nô rồi, học thì có mẹ béo dạy, chơi đã có bố Thành. Con hỏi mẹ nhé, đi nhà trẻ có phải là để học múa, học hát, học viết, và vui chơi không? Ở nhà làm được hết việc đó rồi, đi mẹ Oanh làm giề? Cô bé dài miệng ra để phản đối cái sự nghiệp học hành của mình.
- Không đi, ở nhà cho con gián nó cắn vào chân. Ông bố lại hùa vào trêu con. Thành yêu con gái thật là yêu nhưng có một cái tính xấu rất xấu là suốt ngày trêu cho con bé phát cáu lên thì thôi. Con bé đã sợ chuột và gián sẵn…
Bảo Châu òa khóc,
- Gián cắn vào chân bố ấy, “giốt” (nhốt) bố vào chuồng cáo, cho con gián nó cắn chân.

Thế là ông bố lại ôm con mà thơm con bé đến phát cáu lên! Phương nhìn thấy bố con trêu nhau mà ngán ngẩm, thế này thì đâu phải là vợ chồng đã ly hôn. Còn chuyện này nữa, Thành ở gác xép được chục ngày, một hôm, sáng ra Phương thức dậy đã thấy cái gì nặng nặng đè lên trên người mình, khẽ quay sang thì lại thấy hơi thở và mùi hương quen thuộc, Thành áp sát mặt vào cô rồi ôm lấy cô mà đang say ngủ. Chả hiểu anh chàng mò lên từ khi nào. Việc đó kéo dài trong hai ngày liên tiếp thì Phương ra điều kiện Thành mà mò lên phòng cô tự ý làm chuyện như vậy cô sẽ trả sản phẩm về nơi sản xuất. Vậy là Thành lại tẽn tò ôm gối xuống gác xép, cô cũng không cho anh ngủ bên cạnh Bảo Châu, sợ anh sẽ ngủ say mà quơ tay quơ chân vào con bé, cô đã được cảnh báo mấy clip bố mẹ ngủ chung với con cái say quá đè bẹp con, cô thích con cô cũng được tự do, buổi tối, Phương thường kể chuyện cổ tích cho cô bé nghe rồi đi ngủ.

Bảo Châu đã được tự lập từ bé, hơn 3 tuổi là Phương cho em một phòng riêng để sinh hoạt, cô bé tự sắp xếp cho căn phòng của mình theo ý của bé, có một chiếc giường 2 tầng rất rộng để Bảo Châu thoải mái vùng vẫy, chiếc bàn học và chiếc đàn piano bố mua trong góc phòng. Hàng xóm ai cũng bảo nhà cô giáo “sang” quá, có cả đàn pi a nô và từ hồi cô chuyển về đây hàng xóm được tôi luyện khả năng nghe nhạc nhờ tiếng đàn chẳng giống ai của con gái – họ nhắc khéo (thực ra là của mẹ bé thỉnh thoảng lên đánh trộm một ít, Phương thích học đàn từ nhỏ xíu mà chẳng có thời gian, thế là Phương không dám trưng bày khả năng đánh đàn của mình nữa và vội thay cửa cách âm vào phòng bé để đỡ nhức tai xóm giềng…)

Còn về phần Toàn, sau một thời gian thường xuyên tới nhà Phương, chăm sóc Phương chu đáo anh lại đột ngột không tới, không liên lạc nữa. Phương ban đầu thấy bồn chồn, không hiểu tại sao khi hàng ngày anh đang qua đây nay lại biến mất không sủi tăm, một ngày hai ngày rồi hai tuần rồi không thấy Toàn tới… hay là Toàn ngại Thành, hay là thấy anh chàng chồng cũ có chiến thuật và hậu phương là bé Bảo Châu chắc quá trong khi Toàn chỉ có thể tới thăm mà không thể ở cùng Phương nên anh rút lui nhỉ. Nếu vậy thì tốt quá, mà Phương lại nghĩ và thấy khấp khởi mừng khi đoán rằng anh chắc có cô nào đó rồi nên mới vậy. Có khi vậy cũng tốt và cô thấy mừng cho anh. Phương cũng ngại không gọi điện vì e rằng anh có người mới, gọi thì sẽ không hay. Thôi thì dù sao thì cô không thể đến với anh, anh có người khác tốt hơn chăm sóc cho mình thì thật tuyệt. Thế mà mọi chuyện không như Phương nghĩ. Bẵng đi gần một tháng, Toàn mới xuất hiện.

- Phương ơi, anh làm thế nào bây giờ?
- Sao thế, có chuyện gì vậy em?
- Anh bị gái nó lừa…
- Sao lại bị lừa? Thế ai? Lừa gì anh?
- Em còn nhớ Trang không?

Phương nghĩ tới cô gái có tấm ảnh bán khỏa thân với Toàn cách đây mấy năm.

- Em nhớ. Sao có chuyện gì anh?
- Thì thế này, 2 tháng trước, cửa hàng mà lần trước anh kinh doanh ấy, anh nhượng lại cho anh bạn, anh ấy nhờ anh kiếm một em mẫu tới để chụp ảnh, đăng báo nọ kia để quảng cáo, anh nhớ ra nó vẫn đang đi học, giờ thì là sinh viên khoa du lịch, thế là anh gọi nó đến chụp ảnh quảng cáo cho anh kia. Xong việc, nó hẹn anh đi karaoke cám ơn, đi thì có mấy người liền. Ấy thế nào mà anh đi với nó, uống một ít, thế nào mà sáng hôm sau đã ở khách sạn với nó rồi. Thì anh cũng nghĩ rằng, trước thì vẫn thế suốt nên chủ quan, anh mua thuốc đưa nó uống. Thế mà 1 tháng sau nó báo nó có bầu. Giờ anh chán quá, chẳng biết giải quyết thế nào. Một tháng nay, nó cứ bèo nhèo, mà nó gặp bố mẹ anh trước cả anh mới ác chứ. Giờ các cụ cứ bắt anh phải có trách nhiệm. Trách nhiệm gì, nó lừa anh rõ ràng, nó bỏ thuốc vào rượu chắc luôn, không phải nó đang có thai anh cho nó một trận. Giờ anh đang đau hết cả đầu em ạ. Mà cả tháng nay tình hình em sao?
- Em khỏe mà, tháng cuối rồi nên cũng hơi nặng nề tý thôi, bé được 2,8kg rồi anh ạ.
- Thế… anh Thành đưa em đi à?
- Vâng. Khoản này đi một mình thì em ngại, người ta nhìn vào bà bầu đi khám một mình bằng ánh mắt khác thường lắm… Mà… thế em Trang đang ở đâu hả anh?
- Nó ở nhà bố mẹ anh. Nó dọn thẳng đến đó ở cả tháng nay rồi. Em biết đấy, bố mẹ anh già, thích có cháu lắm cơ, rồi nó đưa cả ảnh nó chụp với anh từ ngày xưa ra, ông bà chửi anh te tua tội vô trách nhiệm… Anh khổ rồi em ạ…
- Tội nghiệp anh, thế này thì anh phải chịu trách nhiệm thật rồi, nếu đó là con anh thật…
- Anh biết, nó đẻ xong anh đi kiểm tra ADN xem có phải con anh không, nhưng anh nghĩ là phải vì anh e là nó cho cả thuốc kích thích lẫn thuốc ngủ. Sáng dậy anh vẫn còn ít cảm giác...
- Ôi con gái thật xấu xa. Phương thấy buồn cho Toàn, cô biết anh là người sống có trách nhiệm, Trang đã thành công, nhưng liệu như vậy có hạnh phúc không khi chiếm Toàn bằng cách này nhỉ...

Theo mebeo.8511 -  WTT

Xem tiếp: Em không được khóc... Anh phải biết là thế! (24)

CHIA SẺ BÀI NÀY
  • tag
BÌNH LUẬN
chuyen muc lam dep
video lam dep