Kênh Phụ Nữ Kênh Phụ Nữ

3 tháng đi công tác nước ngoài về chị lập tức chia tay người yêu 9 năm chỉ vì một câu nói của em gái

KENHPHUNU.COM  | 12:00 , 13/06/2017
3 tháng đi công tác nước ngoài về chị lập tức chia tay người yêu 9 năm chỉ vì một câu nói của em gái

Mấy ngày qua dù đau đớn nhưng em vẫn cố gắng chạy ngược xuôi để lo cho đám cưới của cô em gái. Người ta bảo em cưới thì chị nên vui nhưng sao mà tim em lại thấy đau đớn thế này, nhiều lúc em thấy kiệt quệ sức lực khóc cũng không nổi nữa.

App hoa anh đào

Vài ngày nữa đứa em bé bỏng sẽ làm cô dâu còn người yêu mà chị nó đã yêu 9 năm lại là chú rể.

Em đã có 1 mối tình suốt 9 năm với người con trai mà em dùng cả tuổi thanh xuân để yêu. Bọn em quen nhau qua 1 người bạn từ thời cấp 3 rồi thương nhau từ đó, lên đại học 2 đứa chính thức yêu nhau. Cả 2 đã cùng nhau trải qua biết bao kỉ niệm vui buồn, từ bát mì tôm sẻ nửa cho đến chia đôi những đồng lẻ cuối cùng.

9 năm quãng thời gian đó đâu phải là ngắn, bố mẹ anh ấy cũng xem em như con cái trong nhà. Em gái anh ấy đỗ đại học cũng do em kèm cặp rồi dạy bảo. Nhớ những ngày mưa gió anh ấy ốm, em phải phi xe hơn 10 cây số trong đêm để mua thuốc mua cháo đưa lên. Nhìn tình yêu của 2 đứa bạn bè ai cũng ngưỡng mộ và chờ ngày ra trường để ăn cỗ.

Ảnh minh họa

Nhưng cuộc sống chẳng nói trước được điều gì, khi đã có công việc cứ nghĩ có thể yên bề gia thất thì anh ấy lại lấy cớ muốn kiếm thêm để tích góp lo cho đám cưới và tương lai của hai đứa sau này. Tròn 7 năm yêu nhau em không chờ được nữa bèn bảo anh cưới đi thì đúng lúc đó ông anh lại mất.

Cứ mỗi lần định tiến đến hôn nhân là lại có chuyện cản trở nên cả 2 chỉ biết nhìn nhau cười buồn. Nhớ lần đó anh vẫn hay nắm tay em và bảo:”Dù cưới hay không em với anh cũng như vợ chồng rồi, hay em chuyển về ở với anh nhé”.

Yêu anh và tin tưởng anh hết mình nên em đồng ý, bọn em thuê 1 căn nhà 3 tầng để ở chung. Em và anh ở tầng 2 còn tầng 1 và tầng 2 thì cho các bạn khác thuê lại như thế cả 2 chẳng phải mất tiền nhà lại thoải mái.

Ngày cô em gái em lên đại học, em đưa nó về ở chung. 2 tháng đầu thì nó ở với anh chị, đến tháng thứ 3 em lấy lại 1 phòng trên tầng 3 cho nó ra ở 1 mình cho đỡ bất tiện. Tối tối cả 3 vẫn ăn chung rồi xem phim và nói chuyện rôm rả.

Anh xem Hiền như em út trong nhà nên khá chiều chuộng nó. Con bé cũng quý anh rể tương lai nên suốt ngày bảo với em: “Sau này anh chị có con chắc xinh lắm, em thấy anh Nam có hàng lông mi dài ơi là dài, cháu em mà mặt v-line mắt giống bố thì tuyệt đẹp”. Em nghe xong chỉ phì cười: “Sau này lau đít cho cháu vài hôm thì chán ngay ấy mà”. Nó bĩu môi: “Lúc đó em sẽ ngủ với cháu cho còn anh chị cứ thoải mái ở dưới này”.

Con bé ngoan đã thế càng ngày càng xinh, lên thành phố mới 1 năm mà nó trắng trẻo ra nên em cũng hay mua đồ cho nó diện để không bị chê là quê mua. Nhà được mỗi đứa em, giờ lại chưa có gia đình nên em tranh thủ chiều chuộng nó.

Mọi việc cứ diễn ra như thế cho đến 1 hôm em phải đi công tác nước ngoài 3 tháng. Em dặn nó ở nhà ngoan cố gắng nấu cơm anh em mà ăn. Nó dạ vâng ngoan ngoãn còn người yêu em thì bảo: “Em đi nhanh rồi về nhé, anh chờ em về”. Ngày em ra sân bay anh ôm chặt em vào lòng:

– Anh sẽ nhớ em lắm đấy.

– Em cũng vậy, em yêu anh.

Qua bên đó em cố làm việc chăm chỉ đêm đêm lại lên mạng nhắn tin cho người yêu, em nói lần này về chắc chắn 2 đứa phải làm đám cưới. Em đã mua kem dưỡng da rồi, em sẽ là cô dâu thật xinh đẹp. Anh ấy chỉ gửi mấy hình mặt cười mà không nói gì nhiều.

Rồi ngày đó cũng đến, em về nước và mang theo quà cho anh, cho Hiền và cho cả bố mẹ 2 bên. Nhưng rồi 2 hôm sau tim em như vỡ ra khi cô em gái kéo chị lên phòng khóc và thú nhận:

– Chị ơi, em… em có bầu rồi.

Nó lấm lét đưa que thử thai ra, mặt đầy sợ hãi. Em bủn rủn chân tay:

– Mày ngủ với ai mà có bầu hả em, sao bảo chưa có người yêu cơ mà, thế này là thế nào.

Nó chỉ biết khóc nấc lên, sau gần 1 tiếng gặng hỏi thậm chí đòi đánh vì em quá giận thì nó thú nhận:

– Là của anh Nam chị à.

Lần này em choáng váng thực sự, em đứng không vững tai ù đi.

– Em… em nói sao, nó là con của anh Nam ư? Sao… sao có thể.

Cả người em cứng đơ miệng ú ớ thốt không nên lời:

– Sao có thể như thế được, sao em và anh ấy lại phản bội chị tại sao?

Nó khóc ôm lấy em còn em đẩy nó ra vì quá sốc và quá giận. Rồi nó thú nhận 1 lần ăn cơm xong cả 2 ngồi xem phim anh ấy bỗng nắm tay rồi ôm lấy nó, nó cố chống cự nhưng rồi sau 1 lúc để anh ấy hôn và cướp đi đời con gái. Nó còn bảo nó thần tượng người đàn ông đó và đã có tình cảm từ lâu rồi 2 người làm tình vài lần nữa sau khi chị đi nước ngoài. Tim em khi đó rạn vỡ em cười man dại, nhìn ánh mắt nó kìa. Nó nói về người đàn ông của chị nó mà đôi mắt không giấu nổi tình cảm dành cho anh ta.

Chưa bao giờ em thấy đau như thế, em gọi bạn trai về, anh ấy quỳ gối xin lỗi này nọ:

– Làm nó có bầu thì anh hãy chịu trách nhiệm đi, đừng nghĩ đến chuyện bắt nó phá thai. Hai người yêu nhau cơ mà, vậy thì đẻ đứa bé ra đi chứ.

– Anh có tội với em.

– Đúng thế, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu, đồ khốn.

– Chị à, em sai rồi.

– Mày biết sai thì đã không làm vậy với tao, 2 người quá khốn nạn. 9 năm đấy, 9 năm chứ không phải 9 ngày đâu 2 người có hiểu không?

Đêm đó em ra khỏi nhà, đi không vững, lên xe taxi mà cứ òa khóc như mưa. Còn nỗi đau nào hơn nỗi đau bị 2 người mình tin tưởng thân yêu nhất phản bội cơ chứ. Sau hôm đó 2 người gọi cho em như trăm cú điện thoại, cô em gái nói sẽ chuyển đi và phá thai nhưng em bảo:

– Có thì để mà đẻ, bỏ làm gì phải tội.

Em nói với bố mẹ, họ sốc lắm. Bố em lên Hà Nội cho con em mấy tát và đánh cho gã kia 1 trận rồi ông gặp em. Bố thương em nên ôm chầm lấy:

– Bố nên làm gì đây, bố phải làm gì cho con gái bố đây?

– Con… con không sao bố à? Bố lo tổ chức đám cưới cho họ đi, bỏ đứa bé có tội lắm bố à.

Hai bố con cứ thế ôm nhau khóc. Bố mẹ anh ta cũng sốc lắm, 2 bác gọi điện cho em suốt. Ngày họ cưới em định không về, con bé phải bảo lưu học, nhưng nghĩ tới nghĩ lui em vẫn về đưa cho bố mẹ ít vàng bảo hôm nào em cưới thì trao cho em hộ con. Mấy hôm nay em chạy ngược xuôi giúp nó chuẩn bị đám cưới rồi trấn an con bé vì dù gì việc cũng lỡ rồi.

Tối nay chắc em sẽ đi, chứ ở lại làm sao được, em không có đủ tinh thần thép để chứng kiến em mình cưới người đàn ông mà mình đã yêu 9 năm và sống như vợ chồng suốt 2 năm qua. Đúng là cuộc đời chuyện gì cũng xảy ra được, vậy nên các cô gái đừng dại dột yêu ai quá lâu cũng đừng đặt quá nhiều niềm tin vào ai cả, vì biết đâu có ngày ta sẽ phải đớn đau khi bị phản bội đó. Dù thế nào em cũng không thể mở miệng nói lời chúc phúc với 1 người họ được, chẳng biết rồi đây sẽ đối mặt với nhau thế nào… Càng nghĩ em càng run rẩy sợ hãi.

St

 

CHIA SẺ BÀI NÀY
  • tag
BÌNH LUẬN
chuyen muc lam dep
video lam dep