Người ta nói thứ tình cảm chân thật nhất, nồng nhiệt và tín ngưỡng nhất, đầy hi vọng nhất ở trên đời này chúng ta đều đã dành hết cho tình đầu.
Khi mà chúng ta còn trẻ, còn chưa biết đến thất bại, chưa biết đến đổ vỡ, cũng chưa hiểu được khi mình để một người bước vào trái тιм mình và rồi sau đó rời đi… cảm giác ấy trời nghiêng đất lệch như thế nào. Và rồi sau đó những cuộc tình về sau, chúng ta đều cầu sự bình yên và vừa đủ.
Thế nhưng tôi nghĩ không phải vậy. Tình đầu có lẽ đúng là thứ tình cảm chân thành nhất, nhiều niềm tin và hi vọng nhất, nhưng cũng là thứ tình cảm mang nhiều ảo tưởng nhất. Ở thời điểm ấy chúng ta chỉ biết chạy về phía trước, mang tất cả тιм gan mình ra phơi bày với một người mong đổi lại sự chân thành, tin tưởng rằng đó là tất cả những gì cần thiết để yêu một người, nhưng thực sự nào phải vậy?
Ảnh minh họa
Năm tháng sau này nghĩ lại, một vài cuộc tình đi qua, liệu còn bao nhiêu người trong chúng ta dám khẳng định lúc đó mình đã thực sự biết cách yêu một người là như thế nào? Như thế nào là nên? Như thế nào là cần? Như thế nào là tốt hơn cho người ấy, tốt hơn cho cả hai? Hay ở thời điểm ấy chúng ta chỉ tâm niệm tình cảm của riêng mình và rồi vô tình không biết khi yêu một người, hạnh phúc đầu tiên là niềm hạnh phúc của người ấy?
Thực sự đã từng có những lúc chúng ta đều như vậy. Hận không thể nói với cả thế giới rằng mình yêu thương một người nhiều đến mức nào, có thể làm tất cả vì người ấy như thế nào, chỉ mong người ấy thấy được chân tình. Nhưng có lẽ sau này chúng ta lại hiểu được, trên đời này có những thứ tình cảm ta muốn trao nhưng vốn dĩ người ấy lại không cần. Cũng không phải người ấy vô tâm không thấy được chân tình, mà là vì người ấy thấy được nhưng vẫn vô tình, bởi vì vốn không yêu.
Có lẽ sau này chúng ta hiểu được có những tình yêu vốn chỉ có thể giữ trong im lặng, đứng ở một chỗ, nhìn một người bước qua năm tháng – có lẽ buồn khổ, có lẽ cô đơn, cũng có lẽ hạnh phúc bên người khác. Hạnh phúc hay là đau khổ, thì trong cuộc đời của người ấy chúng ta cũng không hề có vai vế gì, hay bất kỳ một chỗ đứng nào. Đôi khi đó là sự bất lực, sự bất lực khi yêu một người…
Tình yêu sau này có lẽ sẽ không vậy. Sẽ có một người bước đến và khiến cho chúng ta tự hỏi, liệu rằng những năm tháng xưa mình thực sự đã biết yêu hay chưa? Hay vốn dĩ đó chỉ là một loại tình cảm quyến luyến thưở đầu đời.
Nếu như sau này không phải là cuộc tình thứ nhất, có thể là thứ hai, thứ ba… mà một người bước đến đập nát hết những chuẩn mực, những tín ngưỡng trong lòng một người, mà có thể khiến cho người đó mơ đến tương lai sau này…, cho dù có được hay mất đi, chúng ta cũng luôn đặt câu hỏi làm thế nào thì tốt hơn cho người kia – thì có lẽ đó là tình yêu chân thật. Là năm tháng sau này cho dù trả lại có là sự phản bội hay lìa xa thì mình cũng không oán, không hối tiếc, đó có lẽ là tình yêu chân thật…
Tình yêu không phải là chốn đi về để một người có thể tìm đến khi họ muốn và ra đi khi họ không cần. Tình yêu là yêu thương một người và ở gần bên người ấy lúc vui vẻ, cũng như lúc khó khăn. Lúc mới yêu và cũng như rất nhiều năm tháng sau này, tình yêu là chốn yên ấm bên lề những sóng gió cuộc đời. Tình yêu là cho dù cuộc đời có ném gì lên trên con đường dài ấy, chúng ta cũng muốn hết ngày trở về bên một người và ôm lấy người đó thật chặt trong vòng tay.
Tình yêu cũng không phải là một khoảng trống khi đã chán ngán và rồi vài ba năm sau quay về nói vẫn còn yêu. Bởi những người thực sự yêu nhau, sẽ không bao giờ lựa chọn rời đi trong lúc yêu thương nhất. Tình yêu thực sự không phải là sự lựa chọn thứ hai, thứ ba, hay đi một vòng phát hiện ra không ai tốt hơn nên quay lại. Mà tình yêu là yêu một người đến nỗi dù ngoài kia có sự lựa chọn tốt hơn, chúng ta cũng không do dự trước sự lựa chọn ban đầu của mình.
Yêu một người cũng không phải là một lời hứa hẹn cho nhau về tương lai, mà là cho người đó sự lựa chọn và rời đi, lúc tình yêu của mình trở thành hòn đá vướng chân họ. Yêu một người không nhất thiết phải ở bên, cũng không nhất thiết phải giữ họ lại trong đời, mà là lo cho hạnh phúc và vui vẻ của người ấy, chấp nhận làm người ở lại.
Yêu một người không phải là dằn vặt người ấy rất nhiều năm tháng rồi quay lại thốt lên “vẫn còn yêu”, bởi vì đó vốn dĩ là sự ích kỷ nhân danh tình yêu. Yêu một người, vẫn còn yêu một người, thì đôi lúc ngay cả phát hiện ra mình còn yêu, cũng phải chôn giấu sự thật ấy mà để cho người kia bước tiếp với tương lai của họ. Yêu một người, là dành cho người đó sự lựa chọn tốt hơn…
Vì thế nên nếu một ngày tình yêu cũ tìm lại, thì cũng đừng nhìn lại. Bởi vì người đã bỏ rơi ta trong lúc yêu thương nhất, là người đã không còn quan tâm đến cảm nhận của ta nữa rồi. Họ đi một vòng và rồi quay lại, chúng ta cũng đừng đứng chờ. Bởi vì chúng ta không phải là sự lựa chọn thứ hai, thứ ba trong tình yêu, và họ cũng không phải là sự lựa chọn duy nhất. Bước tiếp, và sống tốt cuộc đời của mình, vậy là đủ rồi…
St