Kênh Phụ Nữ Kênh Phụ Nữ

Chuyện cái "nắp vung" không vừa khít "cái nồi"

KENHPHUNU.COM  | 15:00 , 18/06/2015
Chuyện cái "nắp vung" không vừa khít "cái nồi"

Thời gian cứ thế trôi, tôi dần quen với nỗi đau cắt lòng ấy. Giá tôi không gặp họ hàng ngày, có lẽ tôi sẽ quên. Nhưng điều đó là không thể.

App hoa anh đào

Tôi và anh bằng tuổi nhau. Chúng tôi học cùng lớp đại học, anh thậm chí còn sinh sau tôi vài tháng. Trước khi chúng tôi quen nhau, tôi chưa bao giờ dám mơ tưởng sẽ có 1 ngày tôi được một người như anh yêu và cưới làm vợ! Từ khi ý thức rằng mình là thiếu nữ, tôi đã không tự tin với chiều cao chưa tới 1m50 và khuôn mặt không có nét nào dễ nhìn của mình. Bù lại, tôi học rất giỏi. Tôi luôn làm cha mẹ hài lòng với thành tích cao nhất lớp, với các giải cao trong cuộc thi cấp thành phố và quốc gia. Nhờ trí tuệ và sự cần cù của bản thân, tôi dễ dàng trúng tuyển vào trường đại học vốn là niềm mơ ước của rất nhiều bạn học trò.

Trong 3 năm đầu làm SV, tôi chỉ chăm chú vào học, mặc dù các bạn cùng lớp đều đã có người đưa đón. Đôi lúc tôi thấy tủi thân, tôi tự hỏi sao mình không được xinh đẹp, ưa nhìn như các bạn, học giỏi, học bổng có nghĩa gì khi mình cô đơn vào các ngày lễ và cuối tuần? Trong lớp tôi và anh thay nhau dẫn đầu về thành tích học tập. Anh luôn là tâm điểm chú ý của các bạn gái. Anh cao lớn, có khuôn mặt sáng sủa với chiếc mũi cao, đôi mắt sáng thông minh và nụ cười rạng rỡ. Ai cũng khen anh đẹp trai, thông minh và chăm ngoan. Tôi ngưỡng mộ anh, nhưng tôi biết mình không dám mơ tưởng...tôi thấy vui mỗi khi anh cùng tôi thảo luận những vấn đề khó, bàn về các chuyến du lịch của khối...anh thật năng động và hài hước.

Vì cùng trong ban cán sự lớp, tôi với anh khá thân nhau. Sinh nhật anh tôi đều tới chúc mừng và ngược lại, anh cũng tới tặng quà tôi. Năm thứ ba đại học, vào ngày sinh nhật tôi, anh không đi một mình. Bên cạnh anh là 1 cô gái xinh xắn và nhí nhảnh. Anh giới thiệu, cô ấy là H, sinh viên năm thứ nhất cùng trường. Ngoài mặt cười nói hỉ hả chúc mừng anh, nhưng tim tôi nhói khẽ. Anh đã yêu, và từ giờ anh thuộc về một người khác. Tôi thấy ghen với cô bé đó, mặc dù không thể phủ nhận, họ quá đẹp đôi. Trông hai người rạng ngời hạnh phúc tay trong tay, tôi chỉ muốn bật khóc! Ngày vui của tôi năm đó trở thành ngày tôi rơi lệ suốt đêm. Giá như đấng sinh thành cho tôi một khuôn mặt xinh đẹp như cô ấy, có lẽ, người mà anh âu yếm, sẽ là tôi.

Những ngày sau đó, tôi sống trong nỗi đau thầm kín. Bình thường tôi hay kiếm cớ để nhờ anh qua chở tôi đi học, vì tiện đường đến trường. Bây giờ, anh đã bận quan tâm cho người khác. Ngày ngày lủi thủi tới lớp, mỗi lần nhìn anh và H quấn quýt bên nhau, tôi đau khổ vô cùng. Ngoài mặt, tôi vẫn phải cười tươi và làm như không có chuyện gì xảy ra.

Thời gian cứ thế trôi, tôi dần quen với nỗi đau cắt lòng ấy. Giá tôi không gặp họ hàng ngày, có lẽ tôi sẽ quên. Nhưng điều đó là không thể. Một ngày nọ, tôi thấy anh tới trường một mình. Trông anh khác mọi ngày, đôi mắt sáng luôn ánh lên niềm hạnh phúc rạng ngời ấy bỗng trở nhuốm màu buồn u uất, anh không cười nói vui vẻ như mọi lần với bạn bè mỗi khi bước vào lớp. Anh ngồi phịch xuống ghế ngay gần tôi, đổ gục xuống bàn như đang quá mệt mỏi. Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành với tình yêu của anh. Vừa tò mò, xen lẫn vui mừng-nhẽ ra tôi không nên thế, tôi vỗ vai anh hỏi nhỏ:"D có chuyện gì vậy, chia sẻ được không?"

Anh ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe:"bọn mình chắc sẽ chia tay thôi, H sắp du học, cả nhà cô ấy cũng di cư sang đó". Tôi sướng run người khi nghe anh nói, mặc dù nhìn anh, tôi cũng đau lòng vô cùng. Tôi hỏi anh H không thể ở lại vì ty với anh hay sao? Anh chỉ lắc đầu, nhìn anh buồn quá! Những ngày sau đó, tôi tận dụng mọi cơ hội để thăm hỏi và động viên anh. Tôi chép bài hộ khi anh lên cơn sốt phải nghỉ học. Tôi mua quà tới cho anh, gọi điện thoại mỗi tối kể chuyện vui cho anh cười. Cứ như thế, sau hơn một tháng kể từ ngày H ra nước ngoài. Anh đã đi học lại, cho dù ánh mắt khác xưa rất nhiều. Chúng tôi bước vào năm cuối đại học. Tôi tìm được công việc làm thêm rất phù hợp với chuyên môn của mình, lương cũng cao, tôi rủ anh cùng làm. Từ đó hai đứa càng có điều kiện gần nhau hơn, chúng tôi đi đâu cũng có đôi cặp. Các bạn cùng lớp bắt đầu bàn tán, tôi cảm thấy thật hạnh phúc.

Một lần cả lớp đi chơi hai ngày. Buổi tối đốt lửa trại, chúng tôi thức suốt đêm để nói chuyên. Cảm xúc dâng trào, tôi ngả đầu vào vai anh và nói tôi yêu anh từ lâu lắm rồi. Anh không nói, nhưng nắm tay tôi thật chặt, vậy là tôi đã có anh. Biết chúng tôi yêu nhau, bạn bè không dấu nổi sự ngạc nhiên. Nhiều lời bàn tán tôi "bỏ bùa" anh. Cô bạn thân khuyên tôi hãy nhìn lại mình trong gương và nên tỉnh táo, vì chúng tôi "quá lệch" về ngoại hình. Tôi chỉ cười. Cha mẹ và chị tôi không tin khi tôi nói chúng tôi yêu nhau. Mãi cho tới khi anh tới nhà đặt vấn đề, họ mới tin. Nhưng tôi biết họ vừa mừng, vừa lo cho tôi.

Gia đinh anh bề thế hơn nhà tôi. Trong khi bố mẹ tôi chỉ là công chức bình thường, sở hữu ngôi nhà nhỏ thì nhà anh là căn biệt thự lớn nằm ngay trên phố chính của thủ đô. Bố mẹ anh còn có nhà mặt phố cho thuê. Mọi thứ tôi đều kém anh. Nhưng anh vẫn chọn tôi. Cho dù tôi biết, nhà anh mong có người con dâu khác hơn là tôi! Tôi đã thành công khi trói buộc anh bên mình, và sau khi tốt nghiệp 2 năm, chúng tôi đám cưới. Tôi đã có bầu 2 tháng khi mặc váy cô dâu. Con trai ra đời là lúc anh thăng tiến. Với trí tuệ và khả năng vượt trội, chồng tôi nhanh chóng giành được tín nhiệm của cấp trên. Anh đã được tiến cử vào vị trí top trong 1 tập đoàn tài chính nước ngoài có hoạt động ở Việt Nam, lương anh rất cao và tôi là người nắm thẻ ATM của anh.

Tôi cũng có 1 vị trí tốt tại đai sứ quán một nước Châu Âu. Thu nhập hàng tháng hai vợ chồng tính ra cũng xấp xỉ 10.000 đô la/tháng. Chúng tôi tận dụng vốn mua bán bất đông sản, lãi mẹ đẻ lãi con. Chúng tôi đã có một khoản tài sản đủ lớn để yên tâm cả đời, ngoài 3 căn biệt thự ở khu vực đắt nhất thủ đô. Môi năm cả nhà đi du lịch Châu Âu, Úc hoặc Mỹ, Sing, Hong Kong. Cuộc sống tưởng chừng quá mãn nguyện, tôi cảm ơn ông trời đã quá ưu ái mình. Bạn bè vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị với tôi: một con bé xấu xí nhưng gặp may!

Con gái sắp tròn 1 tuổi. Cả hai đứa đều giống tôi, không giống anh. Mặc dù anh thương con hết mực, nhưng chúng tôi không tránh khỏi những lời dèm pha và chê bai của nhà anh. Trong những lần tụ họp với nhà chồng, bố mẹ anh luôn có ý chê con tôi xấu, tôi hiểu hai người muốn "phê bình" anh vì tội lấy vợ "xấu". Đã nhiều lần tôi muốn bật khóc và đứng dậy trốn chạy những câu nói đó, nhưng anh luôn ở bên nắm tay tôi thật chặt. Nhìn vào đôi mắt của anh, tôi biết mình không nên đòi hỏi nhiều, tôi đã có những thứ quý giá nhất rồi! Công việc của anh rất bận nên anh thường xuyên về muộn, năm đầu sinh cháu đầu lòng, tôi nghỉ hẳn ở nhà chăm con. Anh là người chồng tâm lý và tình cảm. Mỗi khi thấy tôi mệt mỏi, bơ phờ, anh luôn gọi điện thoại cho mẹ đẻ tôi, nhờ bà tới giúp. Do nhà bố mẹ tôi quá chật nên tôi không về đó được, nếu không, anh luôn sẵn lòng. Nhiều bạn cùng lớp ghen tị với tôi vì chồng chúng nó gia trưởng hơn, không được thoải mái như anh. Khi con trai đầy năm, đủ cứng, anh nghỉ phép 1 tháng cho tôi sang Úc nghỉ ngơi, thăm bạn bè. Tôi như bơi trong hạnh phúc và sự viên mãn! Thế nhưng không ai có thể quá hạnh phúc trong cả cuộc đời, năm con trai gần 3 tuổi, sóng gió đã ập tới đe dọa hạnh phúc gia đình tôi!

Tôi cảm nhận thấy sự thay đổi trong anh. Anh vẫn về đúng 8 pm hàng ngày, vẫn chơi với con và hỏi han vợ. Nhưng khi chúng tôi lên giường, ở anh có 1 sự gượng gạo và xa lánh! Chúng tôi lấy nhau khi mới hơn 20 tuổi, nên chuyện quan hệ khá xuôn xẻ. Một tuần vài lần là chuyện bình thường. Cũng có lúc ít hơn vì anh quá tải với workload cuối năm, nhưng tuần nào chũng tôi vẫn thỏa mãn chuyện ấy. Anh chỉ hôn nhẹ vào trán tôi và chúc tôi ngủ ngon. Cứ thế, qua hai tuần, tôi không tài nào ngủ ngon cho được, tôi biết đã có chuyện gì đó. Anh cũng không ngủ ngon, tôi nghe thấy anh thở dài. Khuôn mặt anh trầm tư hơn, có những lúc ngồi bàn ăn, tôi kể chuyện con cái, chuyện gia đình, anh như không nghe. Maiz tới khi tôi gọi to, anh mới như sực tỉnh! 

Tôi không muốn sống như vậy, tôi cần tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra với chồng tôi. Linh cảm cho tôi biết, nó liên quan tới người phụ nữ khác! Tôi xem lén nhật ký cuộc gọi trong máy chồng. Nhưng không thấy gì. Tin nhắn cũng vậy. Vừa cảm thấy yên tâm phần nào, tôi lại lo có thể anh có số liên lạc riêng chăng? Làm thế nào đây, chồng vẫn khác trước, tôi không muốn bó tay ngồi nhìn. Tôi nghĩ mãi, cuối cùng tôi quyết định tới nhờ người bạn cùng làm với chồng. Cô bạn này không thân lắm, nhưng vì gia đình, tôi sẽ phải có cách tranh thủ sự thông cảm của cô ấy. Lần tìm được contact của bạn, tôi vội gọi điện hẹn nó ăn trưa. Tôi đưa cả con trai theo.

Cô bạn ngạc nhiên khi tôi hẹn nó vì sau khi tốt nghiệp PT, cả hai không liên lạc. Cho tới khi nó trúng tuyển vào công ty chồng tôi, cũng mới đây, thì chúng tôi cũng chỉ chat trên fb. Sau màn chào hỏi, ôn lại kỷ niệm học trò, tôi tâm sự với nó về hoàn cảnh hiện tại. Tôi cầu cứu bạn giúp đỡ, làm tay trong cho tôi để theo dõi chồng. Lúc đầu bạn từ chối, nó sợ rắc rối. Nhưng khi tôi trỏ đứa con thơ đang tha thẩn chơi bên cạnh, và như quỳ xuống van xin , thì nó gật đầu. Ngày hôm sau, tôi thấp thỏm chờ tin. Đầu giờ chiều, bạn tôi gọi. Nó nói chồng tôi không đi ăn trưa cùng mấy người ở công ty như thường lệ, đã gần tháng rồi. Thông tin này nó moi được từ một anh bạn của chồng tôi, cùng trong công ty. Tôi nhờ nó đi theo chồng, nhưng nó từ chối. Nó chỉ giúp được thế thôi. Dù gì chồng tôi nắm quyền sinh sát trong tay, lỡ có chuyện, khổ thân nó. Tôi đã có manh mối, và tôi muốn tự mình khám phá!

Theo Nka1108 - WTT

Xem tiếp: Chuyện cái "nắp vung" không vừa khít "cái nồi" (2)

CHIA SẺ BÀI NÀY
  • tag
BÌNH LUẬN
chuyen muc lam dep
video lam dep
tin lam dep xem nhieu
ket noi kenh phu nu voi facebook