Đọc xong tin nhắn Phương tái mặt, vội nhấn nút xóa và nhẩm lại số điện thoại của Ngoc Vy. có tới 6 số 8 không gần nhau nên cũng dễ nhớ. Cô băn khoăn không biết phải làm thế nào thì Thành vào. Phương giả lả hỏi,
- Hôm nay anh đi làm về muộn vậy? Đã ăn tối chưa? Cơm vẫn còn em để trên bàn đấy!
- Anh ăn rồi. Thôi anh đi ngủ đây.
Chợt thấy điện thoại ở trên bàn Thành tiện tay với lấy rồi lên gác ngủ. Còn một mình, Phương ngồi trầm tư suy nghĩ. Cô biết là gần đây Thành hay về muộn, thậm chí còn đi qua đêm nhưng vợ chồng đang trục trặc, cũng đang trong giai đoạn gần như ly thân nên cô cũng không tiện nhắc nhở. Có điều là chỉ đang trong giai đoạn căng thẳng thôi chứ đâu đã phải là chia tay hẳn mà anh lại có thể làm vậy với cô. Dù sao thì cô vẫn là vợ của anh, dù sao thì anh cũng không có quyền muốn làm gì cô thì làm rồi lại đi lăng nhăng bên ngoài như thế. Gọi nhau là vợ chồng mà lại thân mật như vậy thì hiển nhiên là có vấn đề rồi, cái bệnh có sự cố là phải đau đầu suy nghĩ đã ăn sâu vào con người Phương.
Lần này Phương đón nhận sự phản bội của Thành một cách nhẹ nhàng hơn, bớt đau đớn vật vã hơn lần trước nhưng về bản chất thì nó có khác gì nhau đâu, sự phản bội vẫn là sự phản bội. Giờ sau khi đi tiếp xúc với hàng xóm nhiều hơn, nói chuyện với họ, Phương cũng đã ngẫm ra được nhiều điều, hóa ra, chồng cô chẳng hề ngoan hiền như những gì gia đình nhà chồng giới thiệu. Bố mẹ anh ở nơi khác để mặc cho con trai ở đây một mình nên cái chốn được gọi là nhà Phương bây giờ trước đây không khác gì thiên đường cho các cô cậu ăn chơi đua đòi. Việc Thành đưa "gái" đúng nghĩa về nhà là chuyện thường xuyên, toàn là các cô chân dài lả lướt... Bố mẹ thì còn bị Thành cho qua mặt chứ còn hàng xóm, họ tiếp xúc hàng ngày họ sao không hiểu. Hàng xóm còn thấy thương xót cho cô khi phải về làm dâu nhà này, rồi còn khuyên cô "bỏ quách cái thằng ấy đi chứ ở đấy làm gì nữa cho nó khổ". Người ta nói, thấy cô hiền lành lương thiện, giá mà ngày ấy cô đi sang nhà hàng xóm chơi họ sẽ mách ngay cho cô bản chất của những người cô đang sống chung mà tránh xa. Thế mới có chuyện để nói chứ, ngày đó cô còn đang chìm trong men say có thời gian đâu mà dành cho hàng xóm hay tìm hiểu. Giờ thì cô mới thấy cái sự tìm hiểu trước khi cưới nó quan trọng thế nào. Con người, ai cũng có sai lầm cả mà chẳng ai giống ai, sai lầm của cô... cô thấy nhiều quá...
Phương cả đêm đó không ngủ được, cũng không lên phòng, cứ ngồi suy tư mà nghĩ ngợi về mọi việc. Không biết tương lai sẽ đi về đâu, cuộc sống bế tắc này kéo dài đến bao giờ. Thời gian sau đó Thành hay mang về nhà những "rau sạch, quả sạch" rồi khoe là có bạn ở quê cho. Phương cũng ngầm hiểu là chắc là "Ngoc Vy" kia rồi, chắc lại là gái quê rồi. Cô nhớ lời chị hàng xóm, "nó toàn kiếm được mấy em chân dài ở quê ra thôi Phương ạ, thằng này chả thấy nó yêu gái phố bao giờ mà đùng cái nó lấy em đấy" (ngồi hóng hớt buôn dưa lê hàng xóm cũng có nhiều điều có ích nhỉ) Chợt Phương chẳng thấy ghen nữa mà chỉ thấy thương cho con nhỏ nào mà đang bị chồng mình chăn dắt. Đàn ông, nếu đã là bản chất thì đánh chết cái nết cũng chẳng chừa đâu mà. Ấy thế nhưng chợt thấy mất cảm giác ghen là vậy nhưng có đêm anh không về nhà, Phương gọi điện thấy thuê bao không liên lạc được cô vẫn nhói trong tim.
Một vài tuần sau, con bé nhà cô có vấn đề về sức khỏe, Phương cuống cuồng lo cho con từ sáng, tới trưa liên lạc với chồng toàn tắt máy. Bố mẹ chồng thì đi du lịch chưa về, mẹ đẻ cô thì đang bệnh không tới được, Phương bế tắc khi một mình xoay xở không biết làm sao... Cô chợt nhớ tới số máy của Ngọc Vy cô bấm nút gọi điện...
- A lô ai đó ạ? Một giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào vang lên vào tai Phương.
- Em cho chị hỏi anh Thành có ở đó không?
- Anh Thành nào hả chị. Có chút ngập ngừng và giật mình trong đó.
- Em biết mà, em nhắn tin thân mật gọi vợ xưng chồng thì phải biết chứ. Anh trai chị đó.
- À, chị là chị Hằng, em của anh Thành phải không ạ?
- Đúng rồi em ạ, Phương nói dối giỏi thế!
- Anh ấy lúc nãy ở đây nhưng đi rồi chị ạ.
- Vậy à? Tại chị không liên lạc được với anh ấy, con anh ấy ốm đi bệnh viện mà không thấy anh ấy đâu em ạ.
- Sao… Con hả chị?
- Con gái anh ấy em ạ. Cơ mà em không biết anh ấy có con à?
- Em cũng không biết nữa. Vậy… hay chị là vợ của anh ấy phải không ạ?
- Đúng rồi em ạ.
- Thảo nào… Em cũng thấy anh ấy hơi lạ, em chỉ nghi thôi nhưng chưa chắc chắn, giờ chị gọi thì…
- Chị nói thật em nghe, vợ chồng chị cũng cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt đâu, chị cũng biết chuyện của em với chồng chị rồi nhưng mà chị đang có trục trặc với anh ấy nên chị cũng không có tham gia gì được.
- Chị biết rồi mà sao chị không bảo em để em còn biết đường mà xử lý…
- Chị cũng mới biết được vài tuần thôi. Vậy anh ấy đến với em lâu chưa?
- Cũng được hơn năm rồi chị ạ.
Vậy là ra anh ta đã lừa dối mình từ hồi trước khi có con bé con. Phương nuốt giận vào lòng hỏi,
- Em yêu anh ấy lâu vậy mà không tìm hiểu về nhà cửa mà cũng không yêu cầu anh ấy đưa về nhà sao?
- Thì có đôi lần anh ấy đưa em qua… rồi bảo là nhà anh trong này nhưng bố mẹ anh khó lắm nên cần thời gian để quen đã chị ạ.
- Đó là nhà của bố mẹ anh ấy, còn vợ chồng chị ở chỗ khác em ạ.
- Thảo nào em thấy anh ấy lạ lắm cơ, hay trầm tư suy nghĩ lắm. Nhưng anh ấy về nhà thăm bố mẹ em mấy lần rồi nên em cũng tin tưởng. Còn gọi bố mẹ em là bố mẹ luôn mà, em có bố nuôi ở ngoài này và anh ấy cũng thân với ông lắm.
Thì ra bài của chồng cô là về thẳng nhà của địch để đánh úp, thảo nào… anh ta mới có thể lừa được mấy cô gái nhẹ dạ. Thì ra họ đều là nạn nhân của chồng cô thôi!
- Em nói chuyện cũng hỏi anh ấy có vợ chưa, thì anh ấy nửa đùa nửa thật nếu có rồi thì sao, em bảo là có rồi đến với em làm gì thì anh ấy bảo là lỡ có mà ở nước ngoài thì có vấn đề gì đâu. Anh ấy bảo với em đã đi nước ngoài mấy năm rồi mà chị.
- Chuyện đi nước ngoài thì đúng, còn chuyện có vợ nước ngoài thì lừa…
Rồi con bé thút thít khóc… Phương thấy cũng thương. Liệu có mấy ai nói chuyện với tình địch nhẹ nhàng như cô không cơ chứ. Nhưng kỳ thật, con bé khá thật thà, và cũng khá dịu dàng khác hẳn với con quỷ cái ngày trước, Phương thầm so sánh. Cô an ủi,
- Thôi, em đừng khóc nữa. Chuyện đã rồi. Em có yêu anh ấy thật lòng không?
- Có chị ạ. Em đau lòng lắm, em không thể tin được chuyện này lại xảy ra với mình. Em thật không thể chịu nổi nữa chị ạ.
- Vậy chị tặng anh ấy cho em đấy.
Phương đang tưởng tượng ra vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt con bé nên không nghe thấy tiếng sụt sịt nữa. Cô im lặng một lúc rồi tiếp lời
- Chắc em đang bối rối hả? Chị nói thật đó, nếu hai người yêu thương nhau thật sự thì không cần phải giấu giếm và khổ sở thế này đâu em ạ. Chị nói chân tình đấy, chị không phải đi lừa anh ấy như em đâu. À mà biết đâu anh ấy yêu em thật lòng thì sao nhưng mà bởi vì chưa giải quyết xong với chị nên là vẫn chưa nói thật với em thôi.
- Em không biết nữa chị ạ. Em đang sốc quá và không nghĩ được gì cả. Anh ấy rõ ràng là yêu em lắm chị ạ. Anh ấy chiều em hết mực, và thường xuyên làm em rất hạnh phúc. Em không thể ngờ được mọi chuyện lại như thế này. Nhưng có lẽ em nghĩ mình đã quá may mắn khi gặp người như chị. Nếu phải người khác, biết đâu họ cũng không hiểu em chỉ là nạn nhân mà làm gì em rồi đánh ghen thì em xấu hổ, nhục nhã, em chết mất. Em đã thấy vài trường hợp quanh mình như vậy rồi. Mà em cũng đã rất cẩn thận rồi mà vẫn không thể tránh khỏi sự cố này. Chị ơi, em phải làm sao bây giờ.
Con bé lại òa khóc, hình như Phương không phải là vợ người yêu nó mà là chị gái nó hay sao ấy, Phương cũng thấy đau lắm chứ, cô đâu phải là sắt đá, cô cũng có trái tim cơ mà. Rồi Phương lại tiếp tục giảng giải:
- Đàn ông họ nhiều lý lẽ lắm em ạ. Và họ cũng tham lam lắm, mình phải sống cho mình chứ đừng vì họ mà đánh mất bản thân. Em giờ phải mạnh mẽ lên, hoặc em muốn em có thể đến với anh ấy, chị vui lòng nhường cho em, hoặc em hãy dứt khoát chia tay anh ấy không chính em sẽ rất đau khổ.
Phương nói mà chạnh lòng, nghe có vẻ như đang lên mặt dạy đời người khác trong khi chính bản thân mình thì lại chẳng thể làm được việc đó... Cô bất giác thở dài...
- Chị cũng mệt mỏi với cuộc sống này lắm em ạ. Vợ chồng mà không hiểu, không chia sẻ, không đồng quan điểm với nhau thì ở bên nhau toàn làm tình làm tội nhau thôi em ạ. Vợ chồng chị có lẽ không duy trì được. Chị nghe thấy em thật thà nên chị tin là hai người dù sao cũng yêu nhau vậy thì nên đến với nhau em ạ.
- Em có thể gặp chị được không ạ?
- Tất nhiên là được em ạ.
- Vậy thì chiều nay em có thể qua gặp chị được không ạ?
- Em ra chỗ bưu điện nhé, nhà chị gần đó.
- Vâng ạ.
- Lúc nào đi được chị gọi, con bé nhà chị đang ốm, chị còn phải lo cho nó em ạ. Chồng chị đi mất hút rồi còn đâu, bất đắc dĩ quá mới phải gọi cho em...
Con gái cũng đã đỡ hơn, Thành cũng đã về nhà, Phương rồi cũng xong việc. Cô nghĩ tới Ngoc Vy... Phương nhấc điện thoại lên gọi,
- Chị xong việc rồi, anh ấy đang trông con, mình có thể gặp nhau em ạ.
- Vâng ạ, em sẽ qua luôn chị nhé.
Phương trang điểm nhẹ nhàng, cô chợt nhìn thấy mình trong gương, trông mình già quá... Trước khi lấy chồng, Phương trẻ không thể tin được, có lẽ cũng nhờ thân hình nhỏ nhắn, dù cô gần 30 nhưng nhiều người mới gặp chỉ đoán cô 21, 22. Vậy mà giờ thì 30 thật rồi. Suy nghĩ làm lão hóa con người khủng khiếp thật. Vậy nhưng, đứng trước gương là gái một con đó, trông cô giờ không có vẻ tươi trẻ nhưng cũng vẫn khá dễ chịu, Phương thầm tự an ủi. Đi gặp bồ của chồng thì ăn mặc thế nào cho hợp đây? Rồi băn khoăn một lúc cô lấy chiếc váy đen mà mình yêu thích và búi tóc lên như bình thường.
Phương đi xe ra ngã tư gần bưu điện, đứng nhìn dòng người qua lại, đường phố khá vắng vẻ, cô trầm tư suy nghĩ... Chợt phía bên kia đường có một cô gái trẻ nhìn quanh như tìm kiếm ai, Phương vẫy vậy, tiến xe lại gần cô, con bé chào:
- Em chào chị, nhìn xe là em nhận ra ngay vì anh ấy cũng mấy lần đi xe này tới chỗ em.
- À vậy à? Vợ chồng chị tiện xe gì bên ngoài là đi xe đó thôi.
Phương quan sát cô gái đối diện, trang điểm khá đậm, ăn mặc cũng khá thời trang, cũng nhỏ nhắn như cô và tất nhiên khá xinh xắn. Có lẽ con bé cũng băn khoăn lắm khi đi gặp vợ người yêu nên sợ mình xấu mà phải trang điểm dữ vậy, họ đi cùng nhau vào quán cà phê gần đó nói chuyện.
Theo mebeo.8511 - WTT