Kênh Phụ Nữ Kênh Phụ Nữ

Em không được khóc... Anh phải biết là thế! (13)

KENHPHUNU.COM  | 11:00 , 06/06/2015
Em không được khóc... Anh phải biết là thế! (13)

Thỉnh thoảng Ngọc lại gọi điện cho Phương nói chuyện, cô cũng rất từ tốn nhẹ nhàng, cho đến cuối tuần hôm đó. 8h tối, Thành chưa đi làm về, dạo này công ty anh bận thật sự...

App hoa anh đào

Phương gọi cốc nước dừa tươi uống cho mát, bé kia thì uống cà phê đen. Cô thì còn cho con ăn sữa mẹ nên kể cả chế độ ăn uống cũng nghĩ tới con gái. Hai chị em chọn một quán khá vắng vẻ, có một tầng ngay mặt đường. Cả quán có 3 người, bà chủ quán đang đi đi lại lại, một cô gái đứng bán hàng sau quầy và một ông khách ngồi ở bàn góc xa xa đang trầm tư suy nghĩ nhìn ra đường. Con đường này cũng khá vắng vẻ, mọi người thường tập trung đi lại ở đường chính mà ít khi rẽ vào nhánh đường phụ này. Nơi này cũng khá gần nhà cô, chỉ cách chưa đầy một cây số. 

Hôm này trời nắng nhẹ, gió thổi đầu mùa hè thật mát dịu, từ nhỏ Phương luôn yêu thời tiết tháng tư, vì nó mang lại cho cô luồng sinh khí mới sau một thời gian dài mặc quần áo mùa đông dầy cộp khó chịu. Phương nhìn kỹ lại khuôn mặt đang buồn buồn ngó ra đường, hai người chưa nói với nhau câu gì. Cô gái ngồi đối diện cô khá nhỏ nhắn, chỉ nhỏ nhắn như cô, không, có lẽ nhỏ hơn một chút, dáng người cũng mập mập như cô. Cô cũng thấy hơi ngạc nhiên, vì sở thích của Thành thay đổi chăng mà không qua lại với mấy em chân dài nhỉ. Khuôn mặt thì trang điểm rất đậm, nàng đeo một cặp lông mi giả dầy cộp, cong vút, son môi đỏ chót, tóc ép thẳng tuột. Cô nàng mặc bộ váy bò trông khá thời trang nhưng vẫn không che được nét quê quê còn sót lại. (Các bác đừng ném đá em, đấy là nhận xét cá nhân, cả đời em ở phố mà chồng toàn cặp với gái quê đâm ra nhìn mấy cô gái ở quê mà ăn mặc chải chuốt chút em lại vẫn cảm thấy nét quê mùa trong đó, không tránh khỏi nhận xét vậy...). Thấy Phương tủm tỉm cười nhìn mình, em ấy ngạc nhiên, giới thiệu.

- Em tên là Ngọc, chị tên là gì ạ?
- Chị là Phương. Ủa, chị thấy chồng chị lưu tên em là Ngoc Vy mà! 
- Vy là vợ yêu chị ạ. Anh ấy gọi em như thế.

Phương mở túi xách ra lấy một phong bì khá to, cô nói.

- Sợ em không tin những gì chị nói, chị mang giấy đăng ký kết hôn và ảnh cưới cũng như ảnh của cả nhà cho em xem.

Trước khi đi Phương đã chuẩn bị một số những thứ cần thiết cho cuộc gặp gỡ.Ngọc cầm lên nhận xét,

- Ảnh cưới anh chị chụp đẹp vậy. Anh chị cưới nhau được 2 năm rồi à?

Ngọc cầm tờ đăng ký kết hôn của cô lên ngạc nhiên hỏi:

- Sao trong ảnh cưới thì đám cưới tận 2006 mà đăng ký lại 2007 vậy chị?
- À, chị đăng ký sau khi có con bé con, để đi làm giấy khai sinh cho nó mà.
- Gia đình chị hạnh phúc thế này mà em không biết...
- Không hạnh phúc đâu em ạ. Vợ chồng nhà nào cũng vậy thôi em ạ, hầu như là có trục trặc. Em năm nay bao tuổi rồi?
- Em 21 ạ.
- Trẻ nhỉ, kém anh ấy hẳn gần 1 giáp, kém chị 9 tuổi. Em đang học đại học à?
- Không ạ, em vừa tốt nghiệp cao đẳng, giờ đang làm cho một công ty viễn thông ạ.
- Vậy à! Thế em quen anh ấy lâu chưa? Sao mà lỡ lại đi rơi vào tay cọp vậy em?
- Em quen anh ấy qua một người bạn, anh ấy đi dự sinh nhật bạn trai của bạn em, vậy là gặp nhau ở đó, cũng được gần năm rưỡi rồi chị ạ. Nhưng chính thức yêu thì sau đó 2 - 3 tháng.
- Thế thì yêu nhau hơn năm nay rồi còn gì em?
- Vâng...
- Anh ấy có đưa em đi giới thiệu ai không hay cho em tới chỗ làm làm quen với mọi người, vân vân.. không?
- Không chị ạ, nhưng em biết một vài người bạn của anh ấy. Mọi người vẫn đi chơi cùng nhau, nên em tin tưởng lắm.
- Anh Nam phải không em. Phương chợt nhớ tới anh bạn "quý hóa" của chồng mình.
- Đúng rồi chị ạ, anh ấy sành điệu lắm, mà thay người yêu như thay áo. Cứ vài lần đi chơi, em lại thấy anh ấy thân mật với một cô khác nhau.

Nam, bạn thân của Thành là một tay ăn chơi khét tiếng. Bố mẹ buôn vải vóc nổi tiếng cả thành phố, Nam chẳng phải làm gì cũng có tiền tiêu thoải mái, bố mẹ mở một nhà nghỉ cho Nam quản lý, thế là tạo công ăn việc làm cho con trai. Thân nhau từ sau đợt đi Nhật về, hai công tử quen nhau bên Nhật rồi về cùng đợt, ăn chơi cùng nhau. Muốn biết con người một ai, hãy tìm hiểu bạn của họ, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Nam hồi còn bên Nhật, có quen một em sinh viên ngân hàng năm cuối tận Sơn La qua mạng mấy năm trời, bằng việc chát chít. Chẳng hiểu lôi kéo kiểu gì, chàng về nước, nàng bỏ cả công việc còn dang dở ở quê xuống ở với chàng như vợ chồng, được vài tháng rồi đòi cưới gấp, bố mẹ hai bên vật vã với đôi trẻ làm đám hỏi cho hai con còn trước cả Phương thì đùng một cái Nam đi bar, gặp một em chân dài ở đó rồi về bỏ nghoéo con bé. Nghe đâu bố mẹ Nam phải mất ối sức để dàn xếp vụ này cho con trai. Sau này Nam cũng lấy được một em chân dài khác, kém mình 13 tuổi, hoàn cảnh khó khăn, Nam thuê một cửa hiệu mở cửa hàng cho em bán quần áo, sau thì thua lỗ rồi sập tiệm. Rồi thì thương em, rồi cũng cưới em, nuôi em ở nhà sinh con đẻ cái và vẫn có những em chân dài khác bên ngoài...

- Anh ấy chiều em và yêu lắm chị ạ, nên thật sự em không thể ngờ rằng anh ấy lại đối xử với em thế này.
- Anh ấy bảo là yêu em thật lòng, mong muốn có gia đình hạnh phúc với em, em dịu dàng, dễ thương khác hẳn những đứa con gái khác phải không? Và rồi em yêu anh ấy thật lòng vì bản thân anh ấy mà không phải vì vật chất nên anh ấy thương, anh ấy nói là bố mẹ anh ấy khó nên từ từ và để em thật tin tưởng bản thân, anh ấy về nhà em và thân thiết với các thành viên trong gia đình em như ruột thịt.
- Vâng ạ.
- Ôi trời ơi, nhẹ dạ quá em gái ơi! Cơ mà biết đâu anh ấy yêu em thật thì sao nhỉ?
- Không, em không phải là loại đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác đâu chị ạ.
- Chị nói thật đấy, anh ấy với chị gần như ly thân nhau được một thời gian rồi. Nói thật, chị biết anh ấy đi với gái, chị giữ gìn cho mình thôi, tránh để lây lan bệnh tật cho mình thì chết. Đàn ông, cái khoản đó là không kiềm chế được. Em và anh ấy, chuyện đó... chắc cũng lâu rồi nhỉ?
- Từ hồi mới yêu chị ạ...
- Ngốc quá, hoặc là anh ấy yêu em thật, chị sẽ không bắt em phải bỏ đâu, em đến thẳng nhà chị, lát chị đưa em qua nhà rồi mẹ con chị đi, em yên tâm, nhà anh ấy điều kiện cực tốt em không phải lo việc ăn uống sinh hoạt. Hoặc trường hợp thứ 2, chị nói thẳng để em còn biết đường mà liệu, anh ấy đến với em chỉ vì nhu cầu giải quyết sinh lý của thằng đàn ông thì buồn rồi em ạ, em phải cố gắng vượt qua thôi...Cũng giống như trường hợp con bồ cũ của chồng chị, nó sinh năm 86.
- Em có biết chị ấy, anh ấy có kể là trước khi yêu em thì yêu chị ấy, chị ấy hơn em 1 tuổi, nhưng chị ấy thủ đoạn quá, anh ấy không thích nữa, chia tay được 1 hay 2 tháng gì đó thì đến với em.
- Tại em ngoan hiền, nhà em ở đâu?
- Quê em ở Hải Dương, Cẩm Giàng chị ạ (địa chỉ thực đã được thay đổi các bạn nhé)
- Thảo nào chị thấy anh ấy hay mang "rau sạch" về nhà, nói thật chị ghét lắm, chị toàn bỏ vào sọt rác không dùng đâu em ạ. Anh ấy thích bọn em vì bọn em "lành" mà...
- Chị ơi, giờ em phải làm sao bây giờ ạ?
- Em yêu thì là thật lòng rồi, nhưng còn anh ấy thì chị không biết! Để chị kể cho em nghe hoàn cảnh và cách sống gia đình chị rồi tùy em xem xét.
- Vợ chồng chị trục trặc chuyện tình cảm lâu rồi, vì con bé 86 đó đấy, nó thủ đoạn thật như anh ấy đấy 
Rồi Phương kể tất cả những việc nó đã gây ra cho mình, Ngọc vừa nghe, vừa sững sờ, vừa ngạc nhiên quá mức...
- Tới khi chị vừa sinh bé nhà chị xong, anh ấy thấy tin nhắn đồng nghiệp nam gửi cho chị hỏi thăm sức khỏe, anh ấy ghen lồng lộn lên rồi điên khùng hành hạ chị mấy tháng sau sinh. Rồi thì vợ chồng chị cũng đã có quyết định là chờ thời gian rồi giải quyết xem có ở được với nhau không. Lấy anh ấy thì em sẽ có nhà để ở, không phải lo gì cho bố mẹ chồng nhưng cũng đừng mơ mà kiếm được một đồng từ tiền lương của chồng, anh ấy đưa mẹ anh ấy tất như của để dành, còn thừa đâu thì đi bao gái, em và con sẽ phải tự nuôi nhau mà sống. Mẹ chồng chị thì tốt thôi,... không ở cùng và cũng không trông con hộ em đâu nhé và bà có buồn buồn thì chỉ đi nói xấu em với bất kỳ ai bà biết thôi chứ không mắng mỏ gì em đâu. Đấy, em tính sao? 

Phương nói xong, yên lặng nhìn Ngọc. Cô bé trông bối rối. Cô lại tiếp lời, 

- Thôi thế này, chị cũng phải về thôi, chị bận lắm, con cũng đang ốm, chị không đi lâu được. Em cứ suy nghĩ kỹ đi, chị biết với em cũng hơi khó để có thể giải quyết được chuyện của mình vì chuyện này quá bất ngờ và khiến em đau khổ. Vì em là người trông tương đối tốt và lành nên chị cũng rất thương và cũng không có ác ý gì với em cả. Chị nói thật, tại sao mà chị chịu đựng cuộc sống với anh ấy tới tận giờ vì chị không muốn con mình không có cha, hoặc phải có thêm những người cha khác mẹ khác. Chị tin con người đều có tính thiện, bản chất của anh ấy thực sự ngày đầu chị gặp là tốt, chị cứ kiên nhẫn chờ đợi một ngày nào đó anh ấy sẽ lại thiện lương như thế. Có điều, thời gian hơi bị dài, và hơi bị sóng gió nhiều quá. Vì thế, trên quãng đường mà chị với anh ấy đi với nhau, ngang đường nếu có một ai đó mà có thể khiến anh ấy tốt hơn, và anh ấy có tình cảm thực sự với người đó chị sẵn sàng nhường lại và coi như là hết duyên hết số với nhau thì không thể ở thêm được với nhau em ạ. Biết đâu người đó lại là em thì sao?
- Sao chị lại có thể sống với con người như vậy hả chị? Em nhìn chị là em có thể tin rằng chị không nói dối, vậy thì anh ấy kinh khủng thế này thì làm sao mà chị có thể ở với anh ấy được vậy?
- Em có thể cho là chị quá cao thượng, hoặc quá tự tin rằng sẽ thay đổi được chồng, hay là có thể nghĩ chị sống vì con vì cái mà cũng có thể vì chị quá yêu anh ấy. Chị cũng không biết tại sao lại làm vậy nữa. Nhưng có một điều chắc chắn chị sẽ làm là, chị có thể khổ một chút, chị chịu được, nhưng chỉ cần chồng chị không còn yêu chị nữa chị sẽ không bao giờ ở lại với anh ấy. Dù sao thì chị vẫn còn chút cảm giác...
- Em không thể chen vào gia đình chị được đâu. Em không muốn và bố mẹ em cũng không bao giờ cho phép...

Ngọc ngập ngừng...

- Nhưng em yêu anh ấy lắm chị ạ. Em và anh ấy có trục trặc thì toàn em phải xin lỗi và làm lành trước thôi. Thế này thì em chia tay thế nào bây giờ.
- Vậy em cứ coi như chưa có cuộc nói chuyện này, và em có quyền giải quyết theo trái tim mình. 
- Chị ơi,...
- Uh,...
- Em rất thương chị và em đau lòng quá. Em sẽ chia tay anh ấy, nhưng chị cho em vài ngày tìm lý do nhé.
- Cảm ơn em.
- Chị cho em biết nhà chị với, để em có cớ mà nói với anh ấy...
- Đi theo chị...
Phương đưa con bé đi ngang qua ngõ nhà mình, để ý không thấy chồng ở đầu ngõ vì còn đang trông con gái trong nhà rồi chỉ:
- Nhà chị trong này em ạ. Rồi hai người chia tay.
Phương cố gắng quên đi những suy nghĩ trong đầu mà tập trung chăm con chăm cái, mấy ngày nay, Thành cũng không có biểu hiện gì lạ. Thỉnh thoảng Ngọc lại gọi điện cho Phương nói chuyện, cô cũng rất từ tốn nhẹ nhàng, cho đến cuối tuần hôm đó. 8h tối, Thành chưa đi làm về, dạo này công ty anh bận thật sự...
- Chị ơi. Ngọc vừa nói vừa khóc,
- Uh, gì vậy em? 
- Em có thai rồi....

Theo mebeo.8511 -  WTT

Xem tiếp: Em không được khóc... Anh phải biết là thế! (14)

CHIA SẺ BÀI NÀY
  • tag
BÌNH LUẬN
chuyen muc lam dep
video lam dep