Kênh Phụ Nữ Kênh Phụ Nữ

Em không được khóc... Anh phải biết là thế! (17)

KENHPHUNU.COM  | 09:00 , 08/06/2015
Em không được khóc... Anh phải biết là thế! (17)

Con bé háo hức lắm, cứ luẩn quẩn bên mẹ hỏi han đủ điều làm Phương trả lời không ngớt, giọng bi bô của con trẻ làm gia đình rộn rã tiếng cười. Giá mà cứ thế này thì cuộc đời thật hạnh phúc nhỉ

App hoa anh đào

Thành bước vào nhìn 2 người phụ nữ của cuộc đời mình rồi lặng lẽ ra chiếc ghế trước bàn học gần cửa sổ châm điếu thuốc.  Phòng trọ của Ngọc chừng hơn 10m2, có 1 chiếc giường nhỏ, một chiếc bàn học có lẽ có từ hồi Ngọc còn đi học, một chiếc tủ vải, có một toilet trong nhà, gần đó là một chiếc bếp dầu bám bụi, có lẽ nó không mấy khi được dùng. Hồi đi học đại học, Phương cũng đã từng được qua nhà bạn học với đồ đạc cũng tương tự thế này. Cô thì không vậy, cô ở nhà bác vì ông nội sợ cháu cưng không có người chăm sóc... Phương nhớ ngày trước trong bài giới thiệu con trai của mình, bà Mai hết sức tự hào khi khiêm tốn nói: "thằng Thành nó ngoan lắm con ạ (trước khi cưới thì con, cưới sau thì mày tao), không thuốc lá rượu bia, không bao giờ chửi bậy chửi bạ câu nào, mà mẹ chẳng bao giờ thấy nó đi chơi, cứ đi làm hết giờ là về nhà." Vậy mà Phương thấy giờ là hoàn toàn ngược lại...

- Đề nghị anh tắt thuốc giúp em! Ở đây có 2 người không ưa khói thuốc.

Thành nghe thấy vậy vội vàng tắt đi, vứt vào cái gạt tàn trên bàn. Có lẽ thứ đó dành cho anh. Phương chợt nghĩ tới việc đây là nơi yêu đương đầy đam mê của cô gái trẻ với anh chàng đào hoa chán vợ... cô chợt thấy có gì đó cay cay ở sống mũi. Ngăn không cho dòng suy nghĩ tiêu cực ùa tới, cô bắt đầu nói:

- Bây giờ, hai người trong cuộc đang khó xử thì tớ đưa ra một vài chiều hướng sau nhé...

- Bây giờ giải pháp cho chuyện của chúng ta có 3 hướng, tớ tán thành hướng nếu 2 người yêu nhau thực sự thì có thể đến với nhau, mẹ con tớ có thể tự lo cho nhau, bố nó yên tâm, bố luôn là bố của con, không ai thương nó như anh nên là dù ở với anh hay không em nghĩ nó cũng vẫn sẽ được nhận đầy đủ tình yêu của anh.

Phương liếc thấy Thành đang lườm mình, cô thầm cười trong bụng rồi tiếp tục,

- Giải pháp thứ 2 là tớ mong muốn nhất, và điều này sẽ tốt cho tất cả mọi người, Ngọc ạ, sau khi sinh con xong, em cho chị nuôi nhé, rồi em có thể tự do tìm cuộc sống mới, chị biết là sẽ hơi khó khăn nhưng em mới 21 tuổi, còn rất trẻ, có thể làm lại từ đầu... hơn nữa, em có thể giữ lại con mình, hãy để anh chị làm bố mẹ đẻ của con và chị sẽ vẫn để con nhận em, ngoài mặt có thể coi là mẹ nuôi nhưng em có thể tuyệt đối yên tâm là chị không bao giờ cướp nó khỏi vòng tay em, tình mẫu tử là không được, tuyệt đối không được phép chia lìa...

Ngưng một lát Phương nói tiếp...

- Chị không muốn nói tới giải pháp thứ 3, vì đừng nên bỏ con em ạ...
- Và chị nghĩ sẽ không có giải pháp thứ 4 là chị em mình dùng chung 1 món đồ đâu nhỉ! Chị cho là em không đồng ý, chị tuyệt đối không còn anh Thành? Ý anh ra sao? Cho dù anh chọn giải pháp nào đi chăng nữa anh cũng phải thành tâm xin lỗi Ngọc vì đã làm tổn thương em ấy quá mức, em thì khỏi cần! Vì Ngọc nó không giăng bẫy em, cũng không làm em đau tới thấu tim, nên em thì không cần. Nào, anh nói đi!

Phương nghĩ tới việc mình coi Thành như một món đồ bị dùng chung lại thấy lâng lâng, đúng là món đồ thật ấy chứ vì bản thân cô có quyền vứt bỏ ngay giờ phút này cơ mà. Nghĩ lại thì Phương thật sự là có yêu Thành vì nhiều khi nhìn thấy cái khuôn mặt đẹp kia cô cũng vẫn thấy có cảm xúc, chỉ là cảm xúc nó sẽ trọn vẹn nếu chồng cô yêu cô thật sự... đằng này... Thấy cả ba cứ ngồi trong yên lặng, Thành thì ngồi trầm tư nhìn ra cửa sổ, Ngọc thì ôm cái gối mắt dán vào 1 điểm trên tường, Phương cũng chẳng biết nên quay sang nhìn Ngọc hay nhìn Thành nữa..., cô hỏi:

- Ơ kìa, thế không ai muốn gì làm gì à?
- Chị ạ, Ngọc như thể chỉ nói chuyện với Phương mà không hề có sự tồn tại của Thành vậy!
- Em biết là cần phải làm gì, một đứa trẻ sinh ra mà không được khởi đầu tốt đẹp từ tình yêu của bố và mẹ thì thật khổ, em mà sinh nó ra đời thì bản thân em sẽ không thể đành lòng mà trao nó cho chị được, con của em mà... mà em thì không thể nuôi khi không có bố nó được. Em không đủ tự tin để thay thế chị. Em không làm được đâu chị ạ. Khi chị gọi điện bảo đưa anh ấy đến gặp em em đã uống thuốc rồi, dù những lời chị nói làm em đang vô cùng ân hận về việc mình đã làm... nhưng hận thì cũng chẳng quay lại được. Em hận anh lắm anh ạ. Nước mắt Ngọc lại tuôn lã chã, Phương quay sang ôm em vào lòng trách Thành:
- Đàn ông các anh thật ích kỷ. Em thật không còn lời nào để nói nữa... Tội nghiệp em tôi quá...

Trong căn phòng nhỏ chỉ còn có tiếng nức nở của cô gái trẻ đang đau đớn lầm lỡ. Một lúc lâu sau, Thành lên tiếng:

- Anh là người có lỗi...
- Muộn quá rồi anh ạ! Thấy Ngọc lâu không nói, Phương trả lời.
- Thôi, anh về đi, trông con giúp em. Em sẽ ở lại đây. 1 lần sảy bằng 7 lần đẻ, bỏ con cũng được coi như sảy! Phương xua tay cho Thành về...

Mấy ngày sau gần như lúc nào Phương cũng sang với Ngọc từ sáng sớm tới nửa đêm thì về, làm con bé tối nào cũng gào đòi mẹ... bố thì cũng chẳng có tâm trí nào trông con, Thành bế sang nhà ông bà nội cho ông bà trông, liên tục gọi điện hỏi han Phương tình hình. Ngọc suy sụp tới mức độ phải đi bệnh viện mất mấy ngày. Ngày ra viện cũng là ngày Phương không bao giờ còn gặp Ngọc nữa, con bé chuyển nơi ở mới. 5 tháng sau Ngọc gọi điện hoan hỉ báo cho Phương là sắp lấy chồng và đang có bầu...

Về phần gia đình Phương sau chuyện đó Thành cũng trầm tính hẳn và ít đi về muộn, cuộc sống vợ chồng có vẻ tạm đi vào quỹ đạo bình thường... Cuộc sống của gia đình Phương dường như đã êm ả hẳn kể từ sau chuyện của Ngọc. Thành đi làm về đúng giờ, chơi đùa cùng con cái, đưa vợ con đi chơi thường xuyên, cũng coi như là bù đắp cho khoảng thời gian đầu lạnh nhạt. Phương cũng đón nhận sự quan tâm đó với một cảm xúc như bình thường… có lẽ sau bao sóng gió, tình cảm mà Phương dành cho Thành cũng không thể vẹn nguyên như ngày đầu. Có điều, cô vẫn vui vẻ với chồng như bao cặp vợ chồng mới cưới khác, quan tâm chăm sóc anh từng bữa ăn giấc ngủ. Vợ chồng cô tạm gọi là sống khá hòa thuận về mọi mặt. Ban đầu thì thực sự Phương đón nhận sự “yêu” của chồng một cách dè dặt, cô vẫn còn cảm giác và cảm tưởng hiện lên trong đầu rằng Thành làm như thế này với những người khác, thậm chí là của đi ăn vụng, nó còn mãnh liệt hơn ấy chứ… 

Nhưng rồi, cô thấy rằng tư tưởng đó sẽ giết chết tình cảm của Phương dành cho Thành và cô sẽ mất hết cảm xúc với Thành mất nên cô đành cố gắng yêu chồng nhiều hơn, cũng học hỏi các đàn chị đi trước về việc chăm sóc, quan tâm chồng như bao cặp hàn gắn lại. Cứ cuối tuần là hai vợ chồng lại đi chơi riêng, khi thì đi xa vài ngày, khi thì đi trong ngày, cũng thường xuyên buổi chiều hẹn nhau lân la mấy quán hàng ăn ngon khắp thành phố. Có lẽ, việc hàn gắn cảm xúc bằng cách hẹn hò nhau như mới yêu cũng giúp cho mối quan hệ vợ chồng trở nên tốt đẹp hơn. Phương tìm hẳn một người giúp việc giúp cô làm công việc nhà, dù phải nhận thêm một chút công việc để trả lương cho bác ấy, Phương cũng vui lòng vì cô sẽ có thêm thời gian mà quản lý đức ông chồng của mình… Phương đôi khi ngồi nghĩ lại thấy thật tiếc là giá mà cô biết làm như thế này ngay từ đầu thì có lẽ chưa chắc đã có sự cố xảy ra với mình; nhưng rồi, nghĩ đi nghĩ lại cô lại thấy một điều là làm được việc này là phần lớn do người đàn ông tự họ nghĩ về cho gia đình, chứ kể cả có giữ như từ giữ ấn mà nếu là họ cố tình thì thiếu gì cách. Điển hình là sếp hiện tại của cô, Phương đã xin làm quản lý nhân sự cho một công ty tư nhân được vài tháng, công việc cũng khá nhàn nhã, mức lương thì trung bình nhưng cũng có nhiều thời gian cho cô làm thêm được nhiều việc. Sếp của cô có vợ nhỏ ở bên ngoài cả chục năm nay mà vợ sếp không hề hay biết. Bà vợ thì cũng thoải mái với chồng, sếp mà, đi sớm về khuya cũng là do “công việc”. Vợ nhỏ của sếp thì có đâu xa lạ, là ngay cô thư ký thân cận với sếp từ hồi còn là sinh viên thực tập. Cả công ty chẳng ai là không biết sự tình, chỉ có người trong cuộc là bị bịt mắt. Cô cũng thấy hơi khó hiểu là tại sao mà vợ sếp có thể không thấy một điều hiển nhiên như vậy rồi cô chợt nhận ra là cũng có thể chị ấy cho qua vì lý do nào đó khác mà chấp nhận cuộc sống đó.

Thành giữ đúng lời hứa, sau 3 tháng vợ chồng quen dần với cuộc sống gia đình là trên hết, anh đưa cô đi Nhật du lịch. (Thực ra không phải là Nhật, nhưng vì mình muốn giữ bí mật các địa điểm nên mình đã đổi hết tên gọi rồi nhé) Thành hào hứng giới thiệu cho cô các danh lam thắng cảnh, nơi anh đã từng sinh sống ở xứ người, cũng kể cho cô nghe nỗi nhọc nhằn vất vả mưu sinh mà cô thấy thật cảm động. Chợt thấy một chút xúc động thật sự với người đàn ông cô đã yêu thương ngay từ ánh mắt đầu…

Đi du lịch về, Phương với Thành quấn quýt nhau như đôi uyên ương mới cưới đến nỗi mà hàng xóm láng giềng ai cũng ngạc nhiên mà không khỏi thắc mắc là sao Phương có thể giữ được chân một gã ăn chơi như Thành, cô đều cười trừ rồi trả lời “tới đâu hay tới đó”.  Cuộc sống ngọt ngào rồi cũng êm ả trôi tới ngày sinh nhật con gái tròn hai tuổi… Thành thông báo:

- Lần trước sinh nhật con gái đã không làm rồi em ạ, lần này làm hoành tráng tý rồi mời mọi người tới cho vui vẻ em nhé.
- Vâng, để em chuẩn bị, xin nghỉ làm hôm đó ở nhà chuẩn bị mọi việc cho chu đáo, anh cứ mời mọi người đi anh ạ.

Phương nhấc điện thoại lên gọi, 

- Thảo ơi, 2 hôm nữa nghỉ làm qua nhà tao chơi, sinh nhật con gái.
- Uh, tao sẽ đến từ sớm, lâu lắm không tụ tập rồi nhỉ…

Từ hồi sinh con, Phương gần như không còn biết tới bạn bè là ai nữa, cả Thảo, cả Toàn, cô đều không liên lạc nhiều. Toàn biết việc Thành ghen với Phương nên cũng ngại cho cô mà chỉ gọi điện hỏi thăm cô thi thoảng, cũng vì không ở gần nhau nên việc gặp nhau cũng thật khó, Toàn cũng mới cho cô hay, anh sắp sửa về quản lý nhà hàng thay cho bố mẹ chứ không sống ở đó nữa. Trong lòng Phương cũng dâng lên cảm xúc vui vẻ vì có lẽ sau bao lâu mới có thể gặp người bạn sát cánh bên cô lúc khó khăn.

Buổi tối, người ra người vào nhà Phương tấp nập, bên gian trong là mấy mâm cỗ Phương đã chuẩn bị cho cánh đàn ông tụ tập, buổi sáng, cô đã đi chợ từ rất sớm, tận tay chọn những con sò huyết tươi, ngao, cua bể, ốc các loại và rất nhiều tu hài (đây là món chồng Phương thích nhất). Phương thích nhất là đi chợ ở nhà mình, đồ ăn thật tươi ngon và luôn luôn được bơi lội trong chậu! Cũng biết là sát sinh là tội, nhưng khổ nỗi, cô thì ăn chay được còn mấy ông kia chẳng nhẽ uống rượu với đồ chay? Phương mua đồ, việc nấu nướng cô chế biến sẵn rồi các cô em họ tới chủ yếu là nướng đồ ăn rồi gọi Thảo sang phụ giúp việc sắp xếp gian ngoài phòng khách trang trí cho các bé hàng xóm sang chơi với con gái, cô mua rất nhiều đồ ăn, bánh ngọt… cho con.

Con bé háo hức lắm, cứ luẩn quẩn bên mẹ hỏi han đủ điều làm Phương trả lời không ngớt, giọng bi bô của con trẻ làm gia đình rộn rã tiếng cười. Giá mà cứ thế này thì cuộc đời thật hạnh phúc nhỉ

Trong bữa tiệc sinh nhật, có một người đặc biệt chú ý tới người đàn ông cao to chủ nhân của ngôi nhà, suốt cả buổi, Thảo luôn tìm cơ hội để ở gần và nói chuyện cùng Thành. Đợt trước đám cưới Phương, Thảo đi nước ngoài công tác, cô chưa một lần được gặp chồng Phương mà mới chỉ được nhìn qua ảnh. Đây là lần đầu tiên cô được tiếp xúc với bạn mình. Về phần Thành, cô bạn xinh đẹp của Thảo không thoát khỏi mắt xanh của anh chàng, sóng gió lại tiếp tục được nổi lên. À không, bão cấp 13 đã vào bờ, thiệt hại của lần này là không thể kể xiết…

Theo mebeo.8511 -  WTT

Xem tiếp: Em không được khóc... Anh phải biết là thế! (18)

CHIA SẺ BÀI NÀY
  • tag
BÌNH LUẬN
chuyen muc lam dep
video lam dep