Kênh Phụ Nữ Kênh Phụ Nữ

“Em ơi nuôi cha mẹ đừng tính tháng kể ngày!”

KENHPHUNU.COM  | 12:00 , 30/06/2015

Quan hệ giữa vợ tôi và mẹ chồng vốn không được tốt. Dù không hay cãi vã, cô ấy luôn giữ thái độ lạnh lùng, chưa từng coi mẹ tôi là người thân. Giờ đây mẹ đã già yếu cô ấy càng tỏ vẻ coi thường, không muốn đến gần.

App hoa anh đào

Chúng tôi mất cha từ bé, một tay mẹ nuôi ba anh em ăn học rồi dựng vợ gả chồng. Hai cô em lấy chồng xa, tôi là con trai cả, từ lúc tốt nghiệp ra trường đã phấn đấu kiếm tiền, xây nhà cao cửa rộng, đón mẹ lên thành phố ở cùng. Tâm nguyện của tôi từ lâu đã thành hiện thực, tôi có nhà đẹp, vợ giỏi, con khôn, có mẹ ở cạnh sớm hôm.

Một năm trở lại đây, mẹ chỉ nằm một chỗ vì ốm yếu. Vợ chồng tôi đều đi làm ngày 8 tiếng nên phải thuê một người họ hàng ở quê lên chăm nom mẹ. Cô giúp việc này tuy thật thà nhưng tính luộm thuộm, không biết lau dọn phòng và tắm rửa cho mẹ tôi sạch sẽ. Mỗi lần bước vào phòng mẹ, lại thấy phảng phất một mùi khó chịu. Tôi nhiều lần nhắc nhở cô giúp việc nhưng vẫn đâu vào đấy.

Tôi bèn nhờ khéo vợ tranh thủ tắm cho mẹ. Vợ tôi lạnh lùng bảo: “Đứng từ xa đã có mùi huống hồ là động vào người, em không dám tắm cho mẹ đâu”. Tôi nghe xong thấy giận tím gan tím ruột, định làm cho ra nhẽ nhưng vì muốn giữ hòa khí trong nhà lại thôi. Từ đó mỗi ngày tôi tự tay tắm rửa cho mẹ. Cụ rất vui, dù chỉ nói được lẩm bẩm trong mồm không nghe rõ, nhưng tôi biết chắc mẹ đang lặp đi lặp lại câu nói tôi đã nghe quen từ bé “Mẹ thương con trai mẹ lắm”.

Cô giúp việc bận chuyện gia đình, xin nghỉ một tuần để về quê giải quyết. Tôi và vợ phân công nhau sáng, tối vợ bón cơm cho mẹ vì đặc thù công việc của tôi phải đi sớm về muộn. Trưa tôi tạt về nhà giúp mẹ ăn cơm, tiện thể lau dọn phòng, tắm rửa cho mẹ. Trong ngày, tôi còn nhờ một người bạn làm việc tại văn phòng gần nhà tôi thỉnh thoảng chạy sang kiểm tra tình hình của mẹ. Vợ tôi bất đắc dĩ phải nhận lời.

Con nuôi cha mẹ

Mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ cho đến một hôm tôi được tan làm sớm. Về đến nhà, cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến tôi đau lòng ghê gớm. Có mặt các con tôi ở nhà, vợ tôi vẫn quát mắng mẹ chồng ra rả. Cô ta mắng mẹ vì “đến ăn cơm cũng ăn không tròn” làm rơi vãi thức ăn ra cả quần áo cô ta, vì già cả, lầm cẩm, làm phiền con cháu. Mẹ tôi không nói được gì, nước mắt cứ rưng rưng.

Tôi chạy vào lôi người vợ xấc xược ra khỏi phòng mẹ, mặt tôi nóng bừng, miệng tôi cũng như hét ra lửa rằng mẹ cơ cực cả đời nuôi tôi lớn khôn, lúc tôi không chịu ăn, lúc tôi quấy khóc hay bĩnh ra cả người mẹ, mẹ vẫn không một lời than vãn, cô ta mới bón cho mẹ tôi vài ngày đã dám nặng lời. Tôi bảo nếu cô ta không biết ăn năn hối lỗi thì hãy đi khỏi nhà, loại vợ đó tôi không cần.

Vợ tôi im lặng không nói gì, vác khuôn mặt nặng như chì lên phòng ngủ. Tôi xin nghỉ phép mấy hôm, ở nhà chăm sóc mẹ. Những ngày đó, tôi không nhìn mặt vợ lấy một lần. Có hôm cô ấy xin nghỉ làm sớm, cất công đi chợ nấu mấy món mẹ tôi thích ăn. Có hôm tôi bận ra ngoài mua ít đồ cần thiết, về nhà đã thấy cô ấy cặm cụi dọn dẹp trong phòng mẹ. Thấy tôi bắt đầu nguôi giận, vợ xin làm hòa, cô ấy cũng vào xin lỗi mẹ, hứa sẽ cố thay đổi. Tôi chỉ nhẹ nhàng bảo vợ “Em ơi nuôi mẹ đừng tính tháng kể ngày!”.

May

Nguồn: dantri

CHIA SẺ BÀI NÀY
  • tag
BÌNH LUẬN
chuyen muc lam dep
video lam dep