Kênh Phụ Nữ Kênh Phụ Nữ

Người đàn ông đó không phải chồng tôi (9)

KENHPHUNU.COM  | 19:00 , 04/04/2015
Người đàn ông đó không phải chồng tôi (9)

Có phải tại tôi thương mà cả tiếng nói của em cũng làm tôi mến?... Tôi chỉ biết không thể lại gần em nhanh quá nhưng ngay cả như vậy, tôi cũng thất bại rồi!

App hoa anh đào

Nàng bắt đầu hiểu thứ mình cần xử lý là chuyện xì xèo tại cơ quan, tự nhiên nàng thấy sự cẩn thận của Nam là có lí. Đúng là ko có gì trong tất cả những mối quan hệ nàng đang có nhưng nếu ko thận trọng, có khi đốm lửa của nó đủ đốt 1 khu rừng. Chiều muộn, nàng vẫn chưa về. Khi nàng vừa nhấc túi lên, chuẩn bị về thì nhận được điện thoại của Nam. Anh bảo anh đang đi về tỉnh có chút việc nhưng mưa lớn lắm, nàng đừng đi xe về, anh cho người qua đưa nàng về; rồi ko quên dặn nàng: “Em che ô ra khỏi cổng 1 đoạn 200m bên trái nhé. Trước khi lên xe nhớ nhìn xung quanh”. Nàng từ chối nói đi taxi được và ko chờ câu trả lời của anh tắt máy nhưng thực sự thấy những điều Nam nói dần có lý.

Mùa hạ rộn ràng bằng cả âm thanh và mầu sắc. Những kì nghỉ náo nức kéo các gia đình. Nàng đề nghị chồng thu xếp thời gian đi cùng các con. Chồng nàng không hào hứng cũng chẳng từ chối. Chỉ nàng biết dù thế nào thì con cái cũng ko có trách nhiệm phải chịu tổn thương về những thứ do nàng và chồng gây ra. Mũi Né rất tuyệt. Thử tưởng tượng ở đâu thứ nước biển xanh và trong như không thể trong hơn, đấy chính là Mũi Né. Và thứ mà nàng có tìm mỏi mắt ở HN không có là sự sạch sẽ trong không khí khi hít căng lồng ngực. Nàng để đt chế độ on air trong suốt kì nghỉ, muốn giành nó tuyệt đối cho các con, nàng mang theo cả giúp việc để có thể nghỉ theo đúng nghĩa. 

Sáng, nàng cho các con dậy sớm đi dạo, nhí nháu tranh giành với chúng vị trí ngắm mặt trời mọc trên biển để rồi sửng sốt nghe thằng con lớn thốt lên: “Rực rỡ quá mẹ ơi”. Thằng bé có khả năng ngôn ngữ rất tuyệt. Nàng cùng các con thả diều cả buổi sáng rồi khi chúng mệt lử cùng chồng mang chúng về phòng nghỉ. Chồng nàng ko thay đổi mấy về thái độ, anh hợp tác với những gì nàng bày ra nhưng chỉ là vậy. Cảm giác của sự chấp nhận khiến nàng thấy buồn.

Chiều nàng rủ chồng đi Bàu Trắng, hai vợ chồng thuê xe gắn máy để đi. Ngồi sau anh, ngắm nhìn cảnh vật trên đường đi, cùng nhau thám hiểm 1 địa chỉ chưa biết, náng thấy sống dậy những chộn rộn tình cảm vợ chồng. Anh tỏ rõ sự trải nghiệm khi phán xét đường và những câu hỏi nhắng nhít của nàng trên đường. Lâu lắm, nàng mới thấy 2 vợ chồng cười ròn rã cùng nhau như thế. Nàng không thích trượt cát vì sợ cảm giác cát dính dấp vào người nhưng 2 vợ chồng quyết định thuê xe jeep và chụp ảnh. Nàng chết ngập trong không gian đẹp đẽ và nguyên sơ của những đồi cát nơi đây cùng màu cát độc đáo của nó. Nhìn nàng tung tăng để chồng chụp ảnh, anh cười rạng rỡ. Nhiều năm, nàng ko gặp người đàn ông đó. Người đàn ông đắm đuối yêu thương và che chở nàng ấy. Cuối buổi vợ chồng nàng quyết định sẽ ăn tối trên đường trở về. Tìm 1 quán đông đúc, ghé vào ăn rồi thử những thứ chưa nghe tới. Nàng thấy như sống lại tuần trắng mật cách đó 8 năm.

Những sáng nằm dài cùng các con, tối muộn chỉ cho bọn trẻ điều kì diệu của bầu trời đầy sao, đi dạo cùng nhau, từ vô thức 2 vợ chồng nàng đã cầm tay nhau. Và khi trên chuyến bay trở về, quay ra nhìn chồng và các con ngủ, nàng thấy nhẹ nhõm biết bao! Trở về sau 5 ngày, nàng gặp ngay bức mail của Dương. Anh gửi cho nàng vào đúng hôm nàng bắt đầu kì nghỉ của mình: 

“ Sài Gòn mùa nắng
Gửi cô gái mùa thu...

Tôi vừa kết thúc 1 ngày làm việc mệt mỏi. Sống thật chẳng dễ và nhớ tới em cũng thật khó! Tôi đâu có nhiều hình ảnh của em để ôm ấp được! Một mùi thơm dịu dàng, 1 mái tóc mềm mại….1 hình dáng nhỏ bé mà khi ôm trong tay tôi muốn đem cả cuộc đời mình để che chở, 1 nụ cười luôn đượm buồn!

Thụy Anh!

Tôi viết những dòng này cho em để nói về 1 điều mà tôi tin em đã biết từ lâu nhưng em ko tin hoặc em cố tình bỏ qua. Tôi yêu em! Đó không phải bởi em giống hình ảnh của cô ấy. Cô ấy dễ thương nhưng chưa từng khiến tôi dằn vặt nhiều đến thế. Thời gian dằng dặc đã qua của chúng tôi khiến tôi từng nghĩ tôi không thể có ai trong trái tim mình nữa. Lần đầu gặp em trong đêm khi em đang mê man sốt, thay đồ cho em cùng chị Sáu tôi chỉ thấy tò mò về em, quan tâm tới em như những người bệnh của tôi!

Nhưng tất cả đã thay đổi khi tôi tới thăm bệnh cho em, nhìn em nhỏ thó trong chiếc ghế sô pha, yếu ớt như con mèo, tôi đã biết xót xa. Và chắc chắn điều này em không biết, em có hình dáng khả ái đến nao lòng. Em không phải cô gái xinh đẹp, thông minh nhất tôi từng gặp nhưng chắc chắn em là người khiến tôi xúc động nhất khi thấy. Khuôn mặt, đôi mắt, khóe miệng…của em tất cả đều rất biểu cảm và chúng phù hợp kì lạ với hình dáng của em. Em như mùa thu xa lạ nơi phương Nam mà tôi chưa từng biết nhưng tôi đã thương từ lúc đó!

Có phải tại tôi thương mà cả tiếng nói của em cũng làm tôi mến. Em có nhớ lần chúng ta tới bệnh viện, những buổi chúng ta đi café, lần đưa bọn trẻ đi chơi….. lần tôi nhìn cổ tay em. Mỗi lần trò chuyện của chúng ta, tôi luôn quý chúng vì chúng cho tôi biết bao điều về em! Chắc em ko biết, khi tôi ra HN mà ko gặp em, tôi nhớ em rất nhiều. Nhiều lần tôi ghé chỗ em làm nhìn em vội vã đi về, cười nói với đồng nghiệp…tôi cố gắng tìm hiểu để gần em hơn về văn hóa. Nhưng em rất gần mà rất xa….tôi ko thể tới được. Nam nói “ Em là người phụ nữ gốc Bắc thuần túy nhất mà cậu ấy gặp.”, còn tôi, tôi ko có những kinh nghiệm ấy….

Tôi chỉ biết không thể lại gần em nhanh quá nhưng ngay cả như vậy, tôi cũng thất bại rồi!

Em đừng day dứt khi đọc nó nhé! Tôi chỉ muốn em biết, tôi tin những gì em bảo vệ sẽ được giữ gìn, tôi mong em cười thật rạng rỡ và chúng ta vẫn là bạn! Hãy cầm tay tôi, níu vai tôi khi em ở cạnh, cứ hồn nhiên như thế để tôi vui vì..biết em! Và hãy cho tôi trong sâu thẳm được gọi em là :Yêu dấu!

p.s: Em đừng viết mail lại. ….chỉ là giọt nắng ghé qua hiên nhà em thôi, cô gái mùa thu!"

Suốt cả buổi sáng đó nàng ko làm được việc gì, đầu óc hoàn toàn rỗng tuếch. Nàng rất muốn viết một thứ gì đó cho Dương nhưng không thể, vì đó chắc chắn là sự xúc phạm tới anh. Anh đã đến với mối quan hệ này bằng trái tim đẹp đẽ nhất và ra đi cũng như vậy. Anh ko mất gì hết, chỉ nàng đánh mất đi những điều tử tế hiếm hoi còn lại giữa cuộc đời. Chỉ nàng là kẻ hèn nhát, nhếch nhác….nàng ko bao giờ dám đối mặt mà thẳng thắn với anh! Nàng chìm ngập trong “Này em có nhớ” của Trịnh Công Sơn! Và tất cả những điều tuyệt vời về anh sống lại. Anh đã mang đến 1 thứ tình cảm trong trẻo biết bao. Chẳng phải khi lần đầu anh cầm tay nàng đã nghĩ mình được anh yêu như 1 cô nữ sinh hay sao? Những ngón tay ấm áp của bàn tay luôn mang đến sự sống!.............. Nàng cũng nhớ tới những ước mơ của anh khi vui nói với nàng: Anh muốn nàng đến Pháp để ngắm những cánh đồng oải hương, anh muốn cùng nàng đi hái nấm khi mùa xuân đến, được ngồi trong ngôi làng cổ nhìn những dòng sông lơ đãng chảy khi mùa thu tới…. Ôi, nàng nhớ anh, nhớ anh….

Những ngày nắng đẹp….. đã mất!

Cả tuần sau đó, nàng tập trung để giải quyết công việc. Nàng cũng hơi ngạc nhiên khi công việc rất thuận lợi. Có lẽ như các cụ đã bảo “Qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai”…. Thật lâu, nàng thấy mình lại tràn đầy sức sống đến thế. Những buổi tập gym nàng làm tốt tới mức cậu bé quản lý phòng tập hết lời khen ngợi. Nhìn mình trong gương, nàng thấy rất tự tin: da dẻ nàng đã hồng hào trở lại và đặc biệt rất giàu sinh khí!

Một chiều sau đó khoảng 3 tuần sau đó, khi nàng vừa rời khỏi phòng tập thì nàng gặp Nam. Nàng cũng không biết anh tới từ khi nào hay vừa tới, chỉ biết lúc nàng bước ra khỏi cửa thì thấy anh hạ kính xe xuống nhìn nàng rồi nói muốn ăn tối với nàng! Nàng từ chối vì tối nay đã hẹn đưa các con đi ăn. Anh nói, muốn nàng lo cho bữa ăn nhỏ khoảng 8 người tại căn hộ vào tối mai, hạn chế tối đa số người có thể biết. Nàng đồng ý mà không hiểu vì sao!

Sớm sau, nàng tất bật liên hệ với một bếp trưởng nhà hàng nhỏ nàng quen. Anh nấu ăn rất có gu và khá tinh tế dù còn rất trẻ. Nàng và đầu bếp bàn luận lên thực đơn và thống nhất cách làm. Đồ ăn sẽ được nấu hoàn toàn từ nhà hàng, sau đó sẽ đóng hộp và chuyển cho nàng, nàng chỉ làm 3 việc đơn giản:lo chọn hoa, chọn rượu và nấu đồ tráng miệng vì nàng muốn nấu chè sen long nhãn. 4h chiều, nàng đã xin về sớm để chuẩn bị mọi thứ. Đến 5h30 thì nàng đã hoàn tất!

Nam không có ở căn hộ, hôm trước anh đã đưa chìa khóa cho nàng. Xong việc, nàng tìm đc 1 đĩa nhạc của Chopin, mở rồi ngồi yên lặng trên ghế trong phòng khách thưởng thức! Thật tuyệt là ở đâu, Nam cũng có đĩa than và chúng lại luôn trùng với sở thích của nàng! Hệ thống âm thanh trong phòng khá tốt, một mình nghe Etude nàng đã khóc! Giấc mơ về cô gái xa lắc với những cánh rừng bạch dương đứt lìa không thành hiện thực của Chopin, tiếng sóng biển như kí ức vụn vỡ …… Trong phút chốc nàng quên mất cuộc sống thực tại. Lâu quá, nàng không đi nghe buổi hòa nhạc nào và nàng nhớ tới lời mời hôm trước….

Nam về từ lúc nào, khi nàng lau nước mắt ngẩng lên đã thấy anh đứng bên phòng ăn nhìn sang. Anh không thấy hoặc đã coi như không thấy. Anh xin lỗi khi nói: muốn nàng vào phòng đọc vì khách sắp tới và họ sẽ nói chuyện trong phòng làm việc của anh. Anh muốn sau khi bàn chuyện xong ra ăn tối, nàng đừng quan sát, bất ngờ và nhớ ai trong buổi tối hôm nay và anh sẽ giới thiệu nàng là đầu bếp. Nàng thấy rõ sự ái ngại của anh nên không hề tự ái và trước khi nàng vào phòng đọc, anh đã xin phép được tắt điện thoại của nàng hỏi nàng tới 2 lần có sử dụng thiết bị chụp được ảnh nào nữa không? Sự thận trọng của anh khiến nàng biết đó là cuộc nói chuyện rất quan trọng!

Khoảng 6h thì mọi người đến, nàng chỉ đoán thôi khi nghe tiếng chuông cửa rồi sau đó thì hoàn toàn im lặng vì cửa phòng cách âm rất tốt! Trong lúc chờ đợi, nàng mở vơ vẩn mấy cuốn truyện ra rồi ngủ gật mất. Nàng tỉnh dậy khi Nam vào, anh cười nụ cười thân thiết nhất từ lúc biết nàng rồi hỏi nàng mệt hả và muốn nàng chuẩn bị bữa tối giúp. Khoảng 25’ nữa mọi người sẽ ăn!

Đúng như Nam đã nói trước, anh giới thiệu nàng là đầu bếp, con một người cô ruột của anh. Những vị khách quả thật rất bất ngờ. Nàng không ngờ được gặp họ tại đây. Tuy nhiên mọi người nói chuyện rất gần gũi, yếu nhân của cuộc gặp gỡ này thậm chí đã trêu nàng ông muốn được xin lịch làm việc của nàng để mời nàng nấu ăn cho bữa tối của gia đình ông khi ăn đồ ăn. Nàng biết chắc ông là yếu nhân vì thái độ kính trọng hết mức của Nam. Sau bữa tối, ai cũng cảm ơn nàng đã cho ăn rất ngon rồi nhanh chóng rời khỏi nhà! Nàng dọn dẹp trong im lặng khi Nam quay lại phòng làm việc làm gì đó!

Khi công việc đã gọn gàng, nàng chuẩn bị đi về thì Nam ra. Anh tiến lại phía nàng, cầm hai bàn tay của nàng với sự trân trọng nhất nói lời cảm ơn. Thật lạ lùng làm hài lòng người đàn ông này khiến nàng thấy vui!

Xem tiếp: Người đàn ông đó không phải chồng tôi (10)

Theo Coffe-0905 - WTT

CHIA SẺ BÀI NÀY
  • tag
BÌNH LUẬN
chuyen muc lam dep
video lam dep