“Mẹ chồng nàng dâu”, nghe đến cụm từ này, ai cũng lắc đầu ngán ngẩm. Nhưng với tôi, mỗi khi nghe ai nhắc đến mẹ chồng, tim tôi lại tràn ngập cảm xúc ấm áp. Mẹ chồng tôi là một người phụ nữ nội trợ bình thường nhưng lại rất giàu lòng yêu thương và sự bao dung. Nhờ có bà, tôi mới biết được tình mẫu tử vĩ đại như thế nào.
Tôi vốn sinh ra trong một gia đình mẹ con đơn thân. Từ nhỏ, tôi đã không biết mặt bố, chỉ nghe kể lại qua lời người thân. Bố và mẹ tôi vốn là hàng xóm của nhau. Tôi cũng không rõ họ có yêu nhau không nhưng việc sinh ra tôi nằm ngoài dự định của cả hai người. Gia đình bố không chịu cưới mẹ và sau đó ít lâu, cả nhà họ đi định cư nước ngoài. Mẹ một mình sinh ra và nuôi tôi lớn. Nhưng trong mắt bà, tôi như một cái gai. Bà bỏ tôi thì không được nhưng luôn xem tôi như món nợ đời. “Chỉ vì mày mà tao dang dở cuộc đời, tao không lấy chồng được, học hành cũng không xong. Không có mày thì giờ đời tao đã khác”, bà vẫn hay đay nghiến tôi như thế mỗi khi uống rượu say, mỗi khi tôi làm gì sai hoặc chỉ đơn giản là do bà nhìn tôi thấy khó ưa hơn mọi ngày.
Từ bé đến lớn, tôi làm gì cũng không vừa ý mẹ. Trước mặt bà con bạn bè, bà luôn chê tôi xấu, mặt giống bố tôi nên nhìn không chỗ nào được. Có khi tôi đang ngồi dưới sàn nước rửa chén, bà sai tôi rót nước, tôi chưa kịp làm là bà thẳng chân đạp tôi ngã dúi dụi. Việc học hành của tôi bà cũng chẳng ngó ngàng, chỉ đóng học phí và mua sách vở là xem như xong. Chuyện bạn bè, chuyện con gái… bà không bao giờ hỏi đến. Tôi lủi thủi như cái bóng và rất sợ về nhà đối diện với mẹ. Tôi thường ở lại sau giờ học và học bài ngay trên trường rồi lang thang, thơ thẩn đến tối mới về nhà. Cơm nước xong là chui lên giường đắp chăn để tránh mẹ. Nhiều khi tôi tự nghĩ, cuộc đời mình như một câu chuyện trong thế giới cổ tích, nơi có sự tồn tại của mẹ ghẻ con chồng. Nhưng tôi có phải là con ghẻ của mẹ đâu??
Tuổi thơ u ám của tôi cứ trôi qua như vậy cho đến khi tôi trưởng thành và đi làm. Ngay khi tìm được công việc, tôi xin mẹ dọn ra riêng với lý do chỗ làm xa. Bà chẳng thèm cấm cản và cũng chẳng hỏi tôi đi làm ở đâu, công việc thế nào. Tôi một mình thuê căn phòng trọ nhỏ, tự sắp xếp cuộc sống của mình. Mỗi tuần tôi về thăm mẹ một lần và biếu tiền bà. Có tiền, mẹ vui hơn nhưng tình cảm bà dành cho tôi vẫn vậy, ơ hờ và lạnh nhạt.
Ba năm sau đó, tôi lấy chồng. Chồng tôi là đồng nghiệp cùng công ty, hiền lành, tốt bụng. Biết hoàn cảnh của tôi, anh rất thương nên luôn hết lòng chở che, chăm sóc. Bố anh mất đã mấy năm, em trai anh du học nước ngoài nên nhà chỉ có anh và mẹ. Ngày về ra mắt mẹ anh, tôi rất lo và hồi hộp. Nhưng không như tôi tưởng tượng, mẹ anh rất hiền và dễ chịu. Bà bảo: “Bác ước có đứa con gái mãi mà chỉ sinh được hai thằng con trai. Nay có cháu rồi, bác mừng lắm. Cuối cùng bác cũng có được cô con gái như mong ước”. Nghe bà nói, tôi bật khóc vì hạnh phúc.
Và mẹ chồng tôi quả thật luôn thương yêu tôi như con gái. Là phận dâu nhưng tôi không phải dậy sớm hay vất vả làm việc nhà. Bà nói: “Con phải đi làm bên ngoài mệt rồi, về nhà giúp mẹ được gì thì giúp nhưng nhớ phải nghỉ ngơi. Mẹ còn khỏe, mẹ làm được”. Sáng sáng, bà dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho cả nhà, rồi lại tất tả chợ búa cơm nước. Tôi đi làm về là đã có sẵn cơm nóng canh sốt. Cuối tuần, hai mẹ con cùng dọn dẹp, giặt giũ, rồi đi siêu thị, đi làm đẹp ở tiệm gội đầu… Nhưng bà chỉ “giành” tôi ngày thứ Bảy, đến Chủ nhật bà “trả” tôi lại cho chồng với lý do: “Vợ chồng phải có không gian riêng, phải thường xuyên “hâm nóng” thì tình cảm mới bền. Hai đứa đi chơi đi, để nhà mẹ trông”. Những khi tôi nhức đầu sụt sịt, bà nấu lá xông cho tôi giải cảm, chưng tắc với đường phèn cho tôi uống, nấu cháo hành cho tôi ăn. Bà chăm sóc tôi từng li, từng tí. Tôi chưa từng nghĩ có mẹ lại ngọt ngào và ấm áp như vậy. Lắm khi tôi mít ướt, khóc òa vì cảm động, bà lại dịu dàng ôm tôi và dỗ dành: “Có mẹ đây rồi, con đừng buồn nữa”.
Từ ngày có tôi về, chồng tôi thường thì thầm riêng với tôi rằng: "Mẹ thương em còn hơn cả thương anh rồi". Anh kể, ngày đầu tiên về làm dâu của mẹ, mẹ nói với con trai rằng: "Con dặn nó (tức tôi) không phải dậy sớm đâu, cứ ngủ đi cho khỏe. Mẹ không có như các bà mẹ chồng khác đâu mà sợ". Mẹ thường hỏi chồng tôi rằng tôi thích ăn gì để bà nấu. Nếu vợ chồng có lục đục, lúc nào mẹ cũng gọi con trai vào để "xử lý" trước. Mẹ bảo: “Nó khổ tử bé rồi, đáng ra con phải thương và bù đắp cho nó chứ? Nó chung sống với con cả đời, chia ngọt xẻ bùi; con không thương nó lấy gì nó thương và gắn bó với con được? Mẹ thương nó, nhưng mẹ chỉ là mẹ chồng. Con là chồng con phải hiểu và thương yêu vợ mình nhiều hơn”. Thỉnh thoảng, mẹ lại trách con trai: “Sao mẹ chẳng bao giờ thấy anh chở vợ đi đây đi đó thế? Mai này nó chửa đẻ, có muốn đi cũng chẳng được”. Khi tôi mang bầu, mẹ thủ thỉ: “Con đừng lo chuyện con gái hay con trai, cháu nào mẹ cũng thương, chỉ cần mẹ tròn con vuông là được”. 9 tháng tôi mang bầu, chỉ có mẹ chăm sóc tôi từng li từng tí. Lúc tôi sinh con, cũng chính mẹ đón tay cháu, rửa ráy vết mổ cho tôi. Những sản phụ cùng phòng, ai cũng nghĩ mẹ là mẹ ruột của tôi chứ không phải mẹ chồng.
Cách đây 2 tháng, tôi bị tai nạn giao thông. Vào cấp cứu ở bệnh viện, bác sĩ thông báo tôi cần được truyền máu gấp nhưng nhóm máu dự trữ của bệnh viện đã cạn nên cần người thân có cùng nhóm máu cho máu gấp. Chồng tôi năn nỉ mẹ ruột cho máu cứu tôi vì anh không cùng nhóm máu nhưng mẹ nhất quyết từ chối. Bà nói sợ máu, sức khỏe lại không tốt nên không thể cho tôi máu được. Bất lực, chồng tôi chỉ biết khóc. May mắn làm sao, mẹ chồng tôi lại có cùng nhóm máu với tôi. Bà vào làm xét nghiệm, đủ điều kiện cho máu liền xin bác sĩ cho máu ngay. Nhờ máu bà cho, tôi may mắn được cứu chữa qua giai đoạn nguy hiểm. Những ngày nằm viện sau đó, bà một tay chăm sóc, trông nom tôi cho đến khi bình phục, còn mẹ ruột chỉ tạt qua thăm được vài lần.
Đôi khi tôi nghĩ, cuộc đời không lấy mất hoàn toàn của ai bao giờ. Tôi không may mắn được mẹ ruột yêu thương nhưng lại có được người mẹ chồng tuyệt vời, yêu thương tôi như con ruột của mình. Bà đã sinh ra tôi lần nữa, đã cứu sống tôi và yêu thương tôi như con gái của mình. Có nằm mơ, tôi cũng không bao giờ dám tin mình lại có phước báo này.
Mẹ, con ngàn lần cảm ơn mẹ!