Anh và tôi, thanh xuân của cả hai đều in đậm dấu ấn của đối phương một cách chân thành và thuần khiết nhất. Nhưng cuối cùng cũng chẳng thắng được số phận, bố mẹ anh muốn anh đi du học để làm bản lề cả gia đình cùng di cư ra nước ngoài, họ trách tôi một đứa con gái chen ngang cản đường anh. Tôi lại chẳng thể ích kỉ giữ anh lại cho riêng mình, cũng không thể bỏ bố mẹ một mình. Một mối tình đẹp như thế hóa ra cũng có thể kết thúc nhàm chán và lặng lẽ như vậy.
Anh hỏi tôi rất nhiều, trách móc cũng không ít nhưng tôi biết câu trả lời là gì cũng không giữ được anh . Ngày anh gọi điện về, tôi cũng chỉ hỏi có một câu: “Ở bên xứ ấy, có lạnh không?”.
Tôi ở lại và đã thử đi dạo trên con đường xưa, cố gắng tìm anh, hay bóng dáng của anh, nơi những con người mà tôi từng gặp, nhưng hình như mọi cố gắng đều vô nghĩa, những tháng ngày ấy có ai biết đâu?
Chỉ tôi biết rằng niềm vui bé nhỏ là bất chợt ngẩn ngơ nghĩ về anh, nghĩ về những tháng ngày đi học vô ưu vô tư, chợt cười, chợt buồn, chợt thấy trống rỗng.
Thế rồi hè đó tôi làm một chuyến du lịch, để tạm biệt tháng ngày rong chơi, bởi lẽ đơn giản, anh đã tìm được lối đi và theo đuổi nó, nên tôi cũng cần có một lý tưởng để phấn đấu. Hơn thế tôi cần một mục đích mà sống, mà làm chỗ dựa những khi ốm đau hay vui vẻ và đặc biệt là những khi không có anh bên cạnh... Đứng trước biển, tôi đã hét thật to rằng, tôi nhớ anh nhiều lắm, anh biết không?
Anh nói tôi thay đổi rồi, nhưng lại không hiểu vì sao tôi thay đổi. Thật dễ dàng khi buông lời phán xét ai đó, còn để lắng nghe, để hiểu, để thông cảm thì lại cần thời gian, và cần cả tấm lòng rộng mở mới có thể thấu tỏ. Tri âm tri kỷ được mấy người?
Mỗi người mỗi ngã rẽ riêng, cứ đi mãi đi mãi và dần xa nhau, Anh học hành trong sự bao cấp của gia đình, còn tôi học trường đời. Tôi gặp không biết bao nhiêu người tốt, xấu, nhận không ít “gạch đá”, rơi biết bao nhiêu giọt nước mắt, mồ hôi. Trải qua tất cả, buộc tôi phải trưởng thành, tự chấn chỉnh mình, đừng nghĩ nhiều về những người dưng nước lã.
Kẻ muốn lấy sự đau khổ của người khác làm niềm vui, thì mình suy sụp chẳng phải đã trúng kế, khiến họ “tiểu nhân đắc chí” rồi ư? Tôi chẳng đôi co làm gì cho bớt xinh, cứ cười ý nhị rồi bước tiếp, để họ tự nghe những lời hay, dở đang thốt ra. Có câu nói thế này :"Nếu bạn mãi để ý đến những lời mỉa mai bên đường bạn sẽ chẳng thế bước tiếp, bạn muốn đứng cùng một chỗ với những người chửi mình ư?".
Chẳng ai có thể quyết định hay chế ngự được nỗi buồn đau, bất mãn của bản thân, ngoài chính mình. Mình còn chẳng tin mình, chẳng tự trân quý, thì định vin vào đâu để khiến người khác làm vậy.
Tôi, từ một con bé nhút nhát, luôn ngại ngùng cười trừ, giờ có thể tự tin ngẩng cao đầu mà đi, hay chăm chú nhìn vào người đối diện, như thật sự muốn hiểu họ đang nói gì, đang cần gì. Dần dần tôi trở nên đằm tính, điềm tĩnh, hiếm khi xao động, không hơi tí lại phiền muộn như thủa chưa hai mươi…
Tôi đã từng nghĩ anh sẽ là người cùng tôi trải qua những khó khăn trong cuộc đời, sẽ là người nghe tôi tâm sự, là chỗ dựa mỗi khi tôi mỏi mệt. Nhưng không sao, tôi đã tự mình vượt qua tất cả, rồi sẽ có người hiểu tôi hơn ở phía trước. Cảm ơn thời thanh xuân tươi đẹp đã qua cùng anh.