Đến khi được vào làm cùng anh, biết anh chưa có bạn gái, tôi hạ quyết tâm theo đuổi anh bằng được. Tôi không thuộc tip phụ nữ nhu mì, e ấp, đã thích là tôi sẽ chinh phục. Với tôi trong chuyện tình cảm, không quan trọng là nam hay nữ bày tỏ trước, mà đã yêu là phải biết quyết tâm dành hạnh phúc về mình.
Vẻ ngoài anh rất hiền lành, dễ gần, nhưng theo đuổi anh không hề đơn giản. Lúc đầu, mời anh đi ăn, đi café hay dạo phố anh đều từ chối. Song với tính cách ương ngang thích chinh phục của tôi, anh càng khó tôi càng thích. Sau gần nửa năm theo đuổi, cuối cùng anh cũng gật đầu đồng ý.
Điều đặc biệt ở anh là khi chưa yêu thì anh rất lạnh lùng, nhưng đến khi đã là người yêu thì anh thật ấm áp và chu đáo. Bên anh là cảm giác bình yên mà tôi chưa bao giờ có được. Anh ân cần chăm sóc tôi từng chút, tôi đoảng tính, nên lúc nào anh cũng ở bên nhắc nhở, sắp xếp mọi thứ cho tôi.
Ảnh minh họa
- Mình sống chung đi anh!
- Như vậy sẽ thiệt cho em đó. Anh là đàn ông thì không sao, còn em lại khác.
Tôi biết anh vì tôi mà suy nghĩ, nhưng tư tưởng của tôi rất thoáng, đã yêu thì cứ làm theo tiếng gọi của trái tim. Nhất quyết tội dọn đến ở cùng anh.
Sớm tối ở bên, tôi càng thêm yêu con người của anh. Anh thật sự rất tôn trọng và nâng niu tôi. Phải nói là từ khi về ở cùng anh, anh chăm sóc cho tôi còn nhiều hơn tôi chăm anh, ư từ bữa ăn, giấc ngủ, việc công ty anh cũng san sẻ giúp đỡ rất nhiều.
Cứ vậy tôi quấn quýt bên anh, chỉ có điều về ở với nhau được hơn năm, chúng tôi cũng xác định là sẽ tiến tới hôn nhân nên không kế hoạch gì hết, vậy mà hơn một năm trôi qua tôi vẫn chưa có thai.
- Mình đưa nhau đi khám đi anh, em sốt ruột quá
- Em không phải lo, cứ từ từ, kiểu gì cũng có
Không thể đợi lâu hơn, cuối cùng tôi tự mình đi khám.
Vào viện đợi cả ngày trời, lo đứng lo ngồi, cuối cùng cũng đến lượt mình vào nhận kết quả. Tôi chết điếng khi nghe bác sĩ thông báo, tôi bị đa nang buồng trứng, cộng với cửa tử cung cao nên khả năng có con là rất thấp.
Đau đớn cầm kết quả trên tay, tôi ra sân sau bệnh viện ngồi đó khóc một mình, anh gọi không được nên nhắn lại:
- Em đang làm gì ở đâu, sao vẫn chưa về nhà? Anh lo quá, tìm em khắp nơi mà không được.
Đọc những lời của anh, tôi bật khóc trong đau đớn, biết làm sao với anh bây giờ?
Trở về phòng, tôi lặng lẽ ôm anh.
- Ngốc kia, sao đi đâu cả ngày không cho anh biết, giờ về lại làm nũng như con nít vậy, có chuyện gì nói anh nghe?
Anh càng nhẹ nhàng, tôi càng khóc, khóc cho tôi, khóc cho tình yêu của hai đứa rồi sẽ đi về đâu?
Đêm đó trằn trọc không sao ngủ được, tôi suy nghĩ rất nhiều, rồi quyết định sẽ cho anh biết sự thật.
Sáng hôm sau khi trời vừa sáng, tôi gọi anh dậy nói chuyện. Thấy bộ dạng tôi, anh phì cười,
- Sao hôm nay em làm gì mà nghiêm túc vây?.
- Em có chuyện quạn trọng muốn nói với anh,
- Anh à, mình chia tay đi!
Anh tái mặt
- Sao tự nhiên, không đâu em lại đòi chia tay, em giận anh gì à?
- Không, em không giận anh gì cả, anh quá tốt với em.
- Vậy tại sao, hay em có người khác?
- Anh biết là không bao giờ có chuyện đó mà.
- Tại vì em không thể mang lại được lại hạnh phúc cho anh, vì em không có khả năng làm mẹ, thế là đủ lý do chưa?
Anh hiểu không, em không có khả năng sinh con. Hôm qua em đã đi khám, họ bảo em thế.
Tôi ôm mặt khóc, còn anh đứng như trời trồng. Một lát sau, anh lại bên, ôm tôi vào lòng.
- Dù thế nào, anh sẽ cưới em, sẽ cùng em chữa bệnh, còn nếu như vẫn không được, anh chấp nhận. Bởi anh chỉ muốn có con với người anh yêu.
Nói là làm, ngay tháng sau anh đưa bố mẹ đến nhà tôi xin hỏi cưới. Vậy là tôi đã có một đám cưới như mơ bên anh.
Đêm tân hôn, anh ôm tôi vào lòng,
- Đời này, em ở đâu anh sẽ ở đấy.
Câu nói của anh khiến tôi không cầm nổi nước mắt.
Lặng im, không đáp lại, tôi vùi đầu vào ngực anh, siết chặt vòng tay ôm để tận hưởng cảm giác hạnh phúc thật sự khi có được anh làm chồng. Dù biết rằng đoạn đường sắp tới của tôi với anh sẽ gian nan vô cùng.
Dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng tôi, anh đột nhiên kéo tay vợ vòng ra sau lưng:
- Ôm anh thật chặt vào em nhé.
Ghì tôi vào lòng, anh cúi xuống phủ lên môi tôi nụ hôn ngọt ngào ấm áp. Cứ vậy chúng tôi quấn lại với nhau tới sáng.
2 năm sau cưới, tôi vẫn chưa có em bé. Vợ chồng tôi vẫn chạy chữa đủ nơi. Cứ nghe đâu có thầy thuốc giỏi là anh đưa tôi đến. Chưa một lần anh tỏ ra mệt mỏi hay muốn bỏ cuộc trước mặt tôi. Nhưng tôi biết khát khao được làm cha trong anh lớn chừng nào. Nhìn anh, tôi cảm thấy mình thật có lỗi.
Bao đêm nằm khóc trong dằn vặt, không ít lần tôi hạ quyết tâm phải dời xa để anh kiếm tìm một hạnh phúc khác trọn vẹn hơn tôi. Nhưng sao không làm được bởi bản thân yêu anh quá nhiều.
- Anh à, tối nay về sớm em muốn dành cho anh sự bất ngờ.
Anh bước chân vào nhà với nụ cười rạng rỡ,
- Hôm nay có gì đặc biệt vậy em?
- Em chỉ muốn có một buổi tối ý nghĩa bên anh thôi.
Hai vợ chồng ngồi thủ thỉ thật lâu, trong chút hơi men, anh trao cho tôi nụ hôn dịu nhẹ ấm áp. Ở đâu đó ẩn sâu bên trong, tôi biết trái tim mình đang rỉ máu. Chỉ qua đêm nay tôi sẽ bước ra khỏi đời anh, để anh tự do đi tìm hạnh phúc mới cho mình. Tôi nhăm mắt đón nhận anh thêm một lần nữa, một lần cuối cùng ngọt ngào mà cay đắng.
Sáng tỉnh giấc, anh quay người sang bên tìm vợ,
- Em không thể ích kỷ trói buộc cuộc đời anh như vậy. Hãy tìm cho mình một hạnh phúc mới trọn vẹn hơn em. Chúc anh hạnh phúc. Đơn ly hôn em để dưới ngắn kéo bàn. Cảm ơn anh về tất cả.
Cầm tờ giấy vợ viết, anh như điên dại lao đi tìm tôi trong vô vọng. Còn tôi, ở một thành phố xa lạ đang ngặm nhám nỗi buồn.
- Từ hôm đến ở với tao, mày cứ như người mất hồn, nay lại nôn ọe suốt, để tao đưa mày đi khám xem làm sao.
Liên, cô bạn thân thời đại học giờ vẫn chưa chồng nên cho tôi ở nhờ.
- Con điên này, mày có thai mà không biết hả?
- Hả, tao có thai á?
- Nhìn đi.
Cầm kết quả siêu âm mà tôi rơi nước mắt.
- Bây giờ mày định sao, có cho ông Tuấn biết không?
Tôi còn chưa kịp trả lời, Liên đã gọi Tuấn...
Chỉ vài tiếng sau anh đứng trước mặt tôi, vẫn nụ cười ấy nhưng với một khuôn mặ hốc hác, hao gầy.
- Em thấy không, đời này ông trời sắp đặt mình sinh ra là vợ chồng rồi, em muốn chạy cũng không thoát khỏi tay anh đâu.
Đặt tay lên bụng, tôi khẽ mỉm cười. Vậy là cái đêm cuối cùng ấy ông trời đã thương mà cho tôi cơ hội vẫn được làm vợ anh. Ngước lên nhìn chồng mà mắt ứa lệ, tôi lao lại ôm anh như thể sợ anh sẽ biến mất:
- Phải, đời này em sẽ không bao giờ xa anh nữa!
St