Kênh Phụ Nữ Kênh Phụ Nữ

Tôi một mình và tôi vẫn ổn

KENHPHUNU.COM  | 11:00 , 19/08/2015
Tôi một mình và tôi vẫn ổn

Tôi một mình và tôi vẫn .....

App hoa anh đào

Bằng chứng để cho thấy tôi là một cô nàng lạc quan và luôn vui vẻ.

–  Tất cả những tài liệu về chiêm tinh học đều nói con gái cung Nhân Mã là một người lạc quan và vui vẻ.

–  Gần như tất cả những người từng gặp đều nói tôi là một cô gái lúc nào cũng có thể cười, sống lạc quan và hạnh phúc.

–  Rất nhiều người mặc dù chưa hề nghiên cứu qua tướng số nhưng gặp tôi thì đều phán: Nhìn em chắc chắn là người luôn hài lòng và đạt được những gì mình mong muốn trong đời.

–  Lần coi bói bài Tarot gần đây, anh chàng xem bài cho tôi đã phán: “Bạn là một người rất vui vẻ và lạc quan, bạn đạt được tất cả những gì mình muốn”.

Vui vẻ và lạc quan… bla bla… hạnh phúc và hài lòng… bla bla. Tôi đã nghe rất nhiều thứ như thế trong cuộc đời mình. Vô số bạn bè từng nó rằng họ hâm mộ tôi, bởi vì cuộc sống của tôi là màu hồng!

Họ nhìn tôi như thể tôi đã được các cô bác sĩ ưu tiên đỡ đẻ bằng một cái thau đựng đầy phấn hồng. Tôi chỉ việc rơi phịch vào đó và hấp, cả phần đời về sau đi đâu tôi cũng đều làm vung vãi những thứ hồng hào lấp lánh xinh đẹp của cuộc đời mình.

Nhưng sự thật là:

Tôi luôn ý thức rất rõ mình là một người cô đơn. Nếu như khoa học về các vì tinh tú đã nói Nhân Mã là một cung rất vui vẻ và lạc quan, thì nó cũng nói rất rõ, Nhân Mã có nhiều bạn nhưng khó kết bạn thân. Số bạn thân của tôi trong suốt 25 năm cuộc đời đếm chưa hết một bàn tay.

Nhưng bù lại, tôi có mộ số người “bạn thân” hơi kỳ lạ khác:

–  Cái gối ôm. Phải thừa nhận đấy là một “người bạn” đạt đủ chuẩn: Êm ái, biết im lặng, biết lắng nghe, đôi khi chấp nhận bị “tra tấn dã man” nếu bạn đang nổi khùng.

–  Con gấu nhồi bông: chỉ là bạn thân cho đến khi nó bắt đầu bị chạm mạch và không thể hát bài “happy birthday” một cách bình thường được nữa.

 

–  Bạn phải thừa nhận rằng, một cô gái không thể nào được gọi là hạnh phúc và hài lòng khi đem đến cô ấy khóc với con gấu bông và “tra tấn” cái gối ôm của mình.

Tôi đã từng muốn được biến mất. Thực ra, tôi không sống một tuổi thơ êm đẹp. Nhưng bởi vì đây không phải là chương trình “Cho một vé về tuổi thơ dữ dội” nên tôi xin phép không kể lể lôi thôi dài dòng về chuyện này. Chỉ xin tóm lại là, tôi đã không rơi phịch vào một cái thau phấn hồng chết tiệt nào đó.

Nhưng hồi ấy chuyện không đến mức quá phức tạp và tồi tệ. Tôi vẫn cười ha hả. Cho đến tận năm 21 tuổi, nhiều chuyện đã xảy ra. Nỗi buồn và rắc rối cứ xộc đến, ngày một nặng đòn hơn. Đôi lúc tôi tưởng mình không còn đủ sức mạnh để chống đỡ. Trong lúc nằm im trên giường, bắt “người bạn thân” gối ôm phải hứng nước mắt, tôi chỉ ước mình có được một thứ vũ khí lợi hại của Doraemon: Nút bấm hủy diệt.

Tôi chỉ việc bấm nút và tan biến. Tôi thậm chí không còn đủ sức mạnh để ước mình sẽ có Tủ điện thoại yêu cầu và lật ngược số phận. Tôi đã yếu đuối đến mức thậm chí chỉ là ước ao thôi, cũng ước mình được tan biến!

Tôi biến vấn đề của mình là sự cô đơn

Không ai sống đến 25 tuổi đời lại không thể suy nghĩ thấu đáo xem được vì sao mình lại hay khóc một mình. Như đã nói ở trên, tôi ý thức rất rõ vấn đề của mình là sự cô đơn. Và tôi cũng nhận ra để nhìn nhận một con người, đôi khi ta không thể nhìn vào hoàn cảnh xung quanh người ấy.

Bởi vì ít ai có thể cô đơn khi đi đến đâu cũng là bạn. Bạn của tôi nhiều kinh khủng. Nhiều đến mức tôi phải trở thành một cô nàng thường xuyên invisible yahoo chat, chỉ để đề phòng những nick chat cứ nhảy xộc vào và nói: “Hi, nhớ tui hôn?” (Thề với bạn đấy, nếu còn muốn giữ một mối quan hệ tốt, đừng bao giờ thử thách nhau như thế này).

Ấy vậy mà tôi vẫn cô đơn. Chúng tôi thích tám chuyện, thích nói xấu, thích cười đùa, đến mức không thể khóc trước mặt nhau được nữa.

Tất nhiên tôi cũng có người thân thương yêu mình – Ông bà nội. Nhưng bởi vì tôi cũng yêu thương ông bà, nên không bao giờ tôi dám kể lể chuyện buồn của mình. Mỗi khi có chuyện, tôi thường ghé nhà ông bà, cười ha hả.

Ông mất năm tôi 18 tuổi, bà mất năm tôi 20. Có lẽ đó chính là một trong những lý do bởi vì sao bước vào tuổi 21, trong một khoảng thời gian dài tôi lại trở nên cô đơn nhiều đến mức nghĩ mình nên tan biến.

 

 

Vấn đề là, trên đời không chỉ có một cô gái như tôi. Nhiều cô gái trẻ thực sự đã tìm đến sự “tan biến” để chấm dứt sự cô đơn của mình.

Nhưng năm nay 25 tuổi, tôi vẫn sống tốt, sống khỏe! Sống ngon lành và tích cực nữa là khác!

Không phải là vì tôi đã trúng số đâu nhé, cũng không phải tôi bỗng dưng chạm trán “quý ông lịch lãm” của đời mình và đã thoát khỏi kiếp cô đơn. Ngược lại, năm 23 tuổi, tôi “được” bố mẹ tống ra ở riêng.

Một con bé vốn đã luôn thấy mình cô đơn, nay chuyển nhà từ quận trung tâm ra quận ven thành phố, xa tít tắp, sống một mình cùng với chú chó.

Chuyện đó nghe giống như một người có ý định tự sát bỗng dưng một ngày nọ được công ty kinh doanh dây thừng tặng cho 2 mét dây sản phẩm dùng thử với lời quảng cáo: “Tải trọng trên 100 kg. Đặc biệt chặt khi thắt nút”. Thế nhưng mà tôi đã tìm được cách sống cùng với nỗi cô đơn của mình và còn sống tích cực là đằng khác!

Càng lúc tôi càng tin rằng sức mạnh con người chính là sức mạnh tự thân!

Sự cô đơn hóa ra không giết chết rồi. Thậm chí khi ta cô đơn dù lâu, nó sẽ dạy ta rất nhiều thứ. Tôi nhận ra cho dù có rất nhiều người xung quanh vỗ vai và nói với tôi rằng: “Đừng buồn nữa” thì cũng không thể bằng khi tôi học được cách tự nói điều đó với bản thân mình.

Không ai có thể chọc mình cười trừ khi chính mình muốn mình được cười. Tôi nhận ra sức mạnh của việc rèn luyện não trái, sự quan trọng của bài tập “nói với bản thân những điều tích cực”. Phải thừa nhận rằng thật may mắn khi tôi có được tính cách lạc quan của một Nhân Mã.

Nhưng may mắn chỉ là 1%, 99% vui vẻ và cảm giác hài lòng còn lại là điều mà tôi phải luôn cố gắng mỗi ngày.

Kỹ năng sống còn: Biết chấp nhận và vượt qua

Sự cô đơn cũng vô tình dạy tôi kỹ năng quan trọng nhất để sống: Biết chấp nhận và vượt qua. Khi không có người chia sẻ, tôi gặm nhấm nỗi buồn đến chán chê mê mỏi rồi nhận ra sao mình lại không quẳng nó đi sớm hơn và vui sống? Ai rồi cũng sẽ đối mặt với những thứ kinh khủng của cuộc đời.

Những người tự sát thường là những người quá cay cú vì mọi thứ không được như mong ước, họ rên rỉ, để bụng, càu nhàu, khó chịu, hay than phiền và kể khổ. Còn những người sống thường là những người hiểu rằng cuộc đời không màu hồng nhưng biết rằng mình phải chấp nhận và vượt qua.

Mạnh mẽ hơn khi cô đơn

Sự cô đơn cũng đi kèm với một điều tốt đẹp khác: Sự mạnh mẽ. Tôi thích thu mình để tập trung khuếch đại sức mạnh bên trong. Tôi bị phân tâm khi mọi người xung quanh cứ qua lại, nhìn mình thương cảm, vỗ vai, mỉm cười, khuyên nhủ.

Những lúc ấy tôi cứ muốn ngã nhào xuống, ăn vạ như đứa trẻ, bắt đền cuộc đời, đòi hỏi sự công bằng, mè nheo sự che chở, rên rỉ vì không hài lòng… Tôi vượt qua vấn đề một cách dễ dàng hơn khi có một chút cô đơn và được một chút chia sẻ, vì khi ấy tôi hiểu rõ mình phải mạnh mẽ!

Tôi một mình và tôi vẫn ổn. Nhưng không phải bởi vì độc thân và cô đơn thì tốt. Mà bởi vì như đã nói ở trên, tôi học được cách sống tích cực, bắt bản thân phải chấp nhận và vượt qua những điều không vui trong cuộc sống. Sức mạnh tinh thần, sự yêu đời và lạc quan của chúng ta phần lớn đến từ bên trong mỗi người!

Một số tips tôi hay dùng để có thể lạc quan và vui vẻ:

–  Sự thật là tôi có khuynh hướng chạy trốn những người mang tâm trạng tiêu cực. Không phải tôi vô tâm, tôi hoàn toàn đạt đủ chuẩn chia sẻ và cảm thông. Nhưng tôi đã từng gặp một vài người mà lần nào gặp nhau họ cũng than thở luôn miệng với vô số kịch bản bi thương trên đời: Cha mẹ cãi nhau, con chó bị bệnh, bà chủ nhà đòi tiền, con bạn thân quỵt nợ…

Bạn cần phải giữ cho sự tích cực của mình luôn ở chuẩn nhất định, nếu bị tuột cảm xúc sẽ rất khó vực lại được.

–  Đầu tư vào đam mê. Một điều may mắn là tôi tìm được đam mê sớm hơn nhiều người khác. Tôi biết mình muốn gì, cần gì, mục đích sống là gì. Thế nên tôi tập trung làm những thứ sẽ đạt được kết quả tốt, hơn là ngồi đó trăn trở về những thứ xám xịt không như mong đợi.

–  Luôn nghĩ đến những mặt tích cực của vấn đề. Nếu không có gì tích cực… thì mặc kệ nó. Quăng một cục lơ là một kỹ năng sống còn rất quan trọng.

–  Luôn nghĩ đến những mặt tốt đẹp của con người. Hiếm ai không có ít nhất là một đến một vài điểm tốt. Còn nếu thực sự không tìm được, thì gạch ngay ra khỏi cuộc đời thay vì cho vào blacklist và nuôi giữ sự thù ghét.

–  Học cách phớt lờ và không để bụng. Việc ấy liệu có đáng để bạn tâm sự, ưu sầu, trăn trở hay không?

–  Học hỏi tinh thần hài hước. Cảnh giới cao nhất chính là bạn có thể kể về chuyện buồn của mình một cách tỉnh queo và buồn cười nhất.

–  Tôi thích đi du lịch. Dịch chuyển giúp tôi nhắc nhở được bản thân mình rằng thế giới này rộng lớn hơn và tuyệt vời đến thế nào.

–  Tôi có sở thích: Mua sắm phụ kiện, mua sách và đọc sách, xem phim. Đời sống tinh thần phong phú sẽ giúp bạn thấy cuộc sống này có ý nghĩa.

–  Thật may mắn là mỗi khi stress tôi đều lăn ra ngủ. Não của tôi có phản xạ buồn ngủ khi căng thẳng. Vậy nên tôi “tiết kiệm” được hàng đống thời gian khi không phải ngồi đó mà khóc lóc, rên rỉ, tự kỷ.

Theo Khánh Linh (2! Đẹp)

CHIA SẺ BÀI NÀY
  • tag
BÌNH LUẬN
chuyen muc lam dep
video lam dep