Các con tôi lúc đầu rất nhớ bố, và bố chúng nó cũng thế, gọi điện cho nhau suốt. Mỗi lần thấy điện thoai của anh, tôi đưa cho các con, để cho ba bố con nói chuyện với nhau, tôi không tham gia. Đến lúc con bé lớn bảo bố muốn nói chuyện với mẹ, tôi đành cầm điện thoại. Anh hỏi tôi có mệt không, các con có quấy không, có cần anh vào với không? Tôi trả lời anh giọng bình thản là tôi tự lo được, anh không phải quan tâm nhiều. Tôi thậm chí không muốn hỏi anh như thế nào ở nhà. Anh chắc nhận ra điều đó, nhưng cũng không có ý kiến gì. Hoặc là anh nghĩ tôi không dám li dị anh, hoặc anh đã xác định được tư tưởng rồi nên rất bình thản như tôi. Sao cũng được, không còn gây nhau, nói những điều đau lòng nhau là tốt rồi.
Rồi cũng đến ngày về, các con tôi vừa háo hức vừa nuối tiếc. Tôi cũng thế, háo hức về với một kế hoạch mới toanh trong đời, nuối tiếc vì những ngày ở đây quá mỹ mãn. Có lẽ tôi sẽ lên kế hoạch ít nhất là mỗi năm đến đây một tuần. Tôi bắt đầu thấy yêu vùng biển này, ở đây hai lần đau khổ tôi đều tìm được lối đi, tôi có chị yêu thương, tôi có bất hạnh lắm đâu nhỉ?
Chồng tôi đón ba mẹ con ở sân bay, hai đứa ôm chặt lấy bố. Ba bố con chả ngại ngần gì hôn hít nhau ngay giữa chốn đông người, còn tôi nhìn anh mìm cười bình thản (dù tôi nhớ anh da diết, cũng muốn ôm anh như các con). Anh cũng cười với tôi, không lạnh lùng đáng ghét nữa.
Đêm đầu tiên, tôi chủ động nói chuyện với anh:
- Như đã hứa, hôm nay em muốn bàn với anh về chuyện li dị.
- Em quyết định rồi à?
- Vâng, nhưng không phải li dị. Em nghĩ các con cần cuộc sống có bố mẹ bên cạnh - Tôi vừa nói, vừa nhìn anh dò xét.
Quả là tôi đã đoán, anh nghĩ tôi không bao giờ dám li dị anh, anh nghe tôi nói với vẻ bình thản như đã biết rồi, không hề có cảm giác của người mong đợi điều này. Tôi cũng chẳng lấy thế làm tức tối, nói thêm:
- Nhưng em cũng chưa tha thứ cho anh đâu nhé. Và nếu anh cảm thấy không chịu được, cứ nói với em hoặc chủ động làm đơn li hôn, em sẽ sẵn sàng giải thoát cho anh. Chúng ta sống chung nhà nhưng tôn trọng tự do cá nhân của nhau. Việc chung nhất cần phải được bàn bạc là các con, không ai được tự quyết một mình. Thế nhé, em đi ngủ đây, đi đường dài mệt quá.
Tôi không chờ phản ứng của chồng, lên giường nằm nhắm mắt tự ru mình vào giấc ngủ. Khó khăn lắm tôi mới tạo ra được vẻ bình thản suốt cả ngày hôm nay. Nhìn thấy chồng tôi vẫn còn cảm giác yêu thương xen lẫn căm ghét, nhưng tôi nhớ lời chị, quẳng anh ta sang một bên, bắt đầu một cuộc đời mới.
Khi người ta tìm ra được đường đi, người ta rất tự tin trên từng bước đi.
Tôi cũng vậy, khi xác định được tư tưởng rõ ràng, tôi bắt đầu control được cảm xúc môt cách dễ dàng. Và điều đó mang lại cho tôi thành công mỹ mãn. Tôi không hối tiếc giai đoạn đau khổ đã qua, dù sao đó cũng là một thử thách để tôi chứng tỏ được khả năng là mình có thể vượt qua được bất cứ khó khăn nào.
Sau buổi nói chuyện đó, chồng tôi có vẻ cảm thấy dễ chịu hơn, tôi cũng dễ chịu hơn với chồng. Nghĩa là cười tươi vui vẻ, nói chuyện bình thản, nhưng tuyệt đối không tình cảm. Có thể chồng tôi sẽ cảm thấy thoải mái với hoàn cảnh hiện tại, và có thể lại tiếp tục qua lại với người tình. Vì còn gì khó khăn nữa đâu, vợ đã vui vẻ trở lại, không phải tình cảm với vợ, không bị vợ kiểm soát, muốn đi sớm, về muộn hay làm bất cứ điều gì đều không phải lo lắng, thêm nữa là không bị bắt li dị - điều mà không người chồng nào muốn cả. Tôi nghĩ thế và lạ thay, tôi chấp nhận điều đó một cách bình thản, vì tôi còn bận tâm với những kế hoạch đã đặt ra và rất háo hức muốn thực hiện.
Tôi gặp lại bạn bè cũ mà từ ngày lấy chồng chỉ có năm thì mười họa mới gọi cho nhau vài cú điện thoại, hay có gặp thì trong đám cưới, đam ma, đám đầy tháng... Gặp lại mới thấy bao người thành đạt và có cuộc sống viên mãn về kinh tế làm sao, cũng có vài người thất bại nhưng cuộc sống của họ đầy niêm vui (bề ngoài). Và từ đó tôi có thêm nhiều mối quan hệ dùng về sau.
Tôi tham gia một diễn đàn nghề nghiệp, rồi offline và thấy được rất nhiều điều thú vị từ công việc của mình. Từ đó tôi bắt đầu có suy nghĩ chuyển ra ngoài làm, không bó chân ở gầm bàn 8 tiếng của cơ quan nhà nước với mức lương khiêm tốn nữa. Khi tôi nói ý định của tôi với bạn bè, may mắn thay nghề của tôi vẫn đang được coi là "hot", và tôi trong thời gian làm ở công ty nhà nước đã kịp học đủ thứ bằng cấp, chứng chỉ mà khá nhiều người mơ, nên tôi được giới thiệu đến rất nhiều nơi. Tất cả những điều này tôi không hề bàn bạc với chồng, tôi chỉ định nói khi tất cả mọi việc đều đã xong.
Tôi không còn cảm giác chờ chồng về mỗi khi chiều xuống. Tôi và các con bày đủ các loại món ăn mới lạ, tập tành nấu, bày cho cả gái lớn, gái bé tham gia. Nấu hỏng ba mẹ con vừa ăn vừa nhăn mặt cười mà không dọn cho bố ăn. Hôm nào bố về muộn, ba mẹ con vẫn ăn đúng giờ rồi gọi taxi lên Highlands cafe. Đặc biệt gái bé nhà tôi thích những nơi sang trọng mà chẳng cần biết ở đó bán gì, có cái gì ngọn. Tôi sắm một cái máy ảnh xịn, bắt đầu chụp choet cho hai đứa, rồi bắt gái lớn chụp cho mẹ, cũng tạo dáng tạo hình ra phết, rồi post lên facebook khoe hàng loạn xa cả lên. Hội bạn tôi còn ngạc nhiên là tự nhiên con mẹ bổn như tôi lại bắt đầu thích ảnh ót, điệu đà khoe hàng, lại còn rủ đi chụp hoa sen với hoa cải... Kệ, tôi bắt đầu thấy cuộc sống ảo cũng có nhiều cái hay, được nhiều người khen gái hai con trông vẫn ngon lại thấy sướng âm ỉ
Chồng tôi, hôm đầu tiên về muộn không thấy ba mẹ con, chỉ thấy mâm cơm dọn tươm tất trên bàn đã dỗi (tất nhiên là dỗi các con chứ không phải tôi). Tôi cười bảo: bố về muộn thì chịu khó ăn một mình nhé, về sớm tham gia nấu ăn với mẹ thì có món bố ưa thích, còn không tham gia thì chỉ được ăn món mẹ và các con ưa thích thôi nhá, đúng không các con? Hai đứa đứng về phía mẹ, giơi tay lên làm điệu bộ: Yeah! Tôi cười ngặt nghẽo ôm chúng đi vào nhà, chồng tôi nhìn theo có vẻ ngán ngẩm. Tối lại thấy thanh minh: Hôm nay họp tổng hợp, mãi không xong. Tôi bình phẩm theo: ngán nhất là những buổi họp tổng hợp thế này nhỉ, mệt bã ra rồi không cho người ta về còn ăn uống tắm giặt chứ. Hơ, chồng tôi chắc đang chờ câu mỉa mai của tôi: ai mà biết họp chốn nào, không ngờ lại được đồng cảm đến thế nên quay sang nhìn lại tôi, vẫn thấy nụ cười chân thành trên môi tôi.
Thứ 7, CN anh đi ra ngoài, có báo lý do với tôi, tôi nhẹ nhàng: mấy giờ anh về, ăn cơm không em phần. Anh bảo chưa biết, có vẻ áy náy, tôi thản nhiên: thôi anh đi đi, ngày nghỉ mà, xong lúc nào thì về, em cứ phần cơm sẵn ở nhà nhé. Lại nhìn tôi, không dám tin
Bà giúp việc vẫn đến vào đầu giờ sáng các ngày và cuối giờ chiều mỗi ngày, mọi công việc bà làm hết, chỉ có đi chợ và nấu các món ăn là tôi muốn đảm nhiệm vì tôi yêu thích công việc đó. Tôi thích bày biện nấu nướng, đặc biệt là những món mà các con tôi và chồng tôi đều thích ăn. Ngày thứ 7, CN không có anh, ba mẹ con ngủ đẫy, rồi dậy đi siêu thị, khuân một xe đầy về ắp về nhà bày biện ra nấu. Tôi cho các con tham gia các món nhặt rau, cắt hình, bóc cái nọ cái kia..., các con rất khoái chí. Xong xuôi, đẫy bụng lại tha nhau đi công viên, trung tâm thương mại chụp ảnh. Các con tôi không biết tự bao giờ quên thắc mắc sao bố không đi cùng, còn tôi chẳng nhớ là mình bận tâm đến việc chồng làm gì, với ai từ lúc nào. Hay thật!
Chồng tôi bắt đầu để ý sao tôi hay có điện thoại vào buổi tối, rồi cười rúc ra rúc rích, rồi có lúc cười sằng sặc... Đó là những câu chuyện với hội bạn trên diễn đàn - cái diễn đàn mà nhiều zai hơn gái, nên những câu chuyện thú vị và cười chảy cả nước mắt là bất tận. Không hiểu chồng tôi nghĩ đó là chuyện gì mà lúc đầu thì tò mò, sau lại cười ruồi.
Chồng tôi cũng thấy tôi bắt đầu ôm máy tính khi các con đã đi ngủ, việc mà ngày xưa hiếm khi tôi làm. Có lúc anh đi qua nhìn thấy tôi mở trang facebook ra có bao nhiêu là ảnh ba mẹ con, mỉa: Khiếp nhỉ, dạo này còn FB cơ đấy, còn show cả hàng lên cơ đấy. Tôi quay sang cười vui vẻ: Ơ anh không thấy đẹp à, anh công nhận là trình chụp ảnh của em bắt đầu ngon không? Anh tò mò ngồi xuống cạnh, tôi kích chuột liên tục các album ảnh, hàng dài dằng dặc các comments của bạn bè khen ba mẹ con, vừa bình luận: cái đứa này tếu phết anh nhỉ, nó thế mà sắp lên hàng tương đương bộ trưởng đấy, còn con bé này anh nhớ không, hồi cưới mình như que sậy mà giờ phát tướng khiếp chưa, nhìn cái này nhé, vợ anh hơi mũm mĩm nhưng trông vẫn ngon dáng nhất trong hội nhá, anh nhìn gái lớn nhà mình sắp thành thiếu nữ chưa, kiểu này vợ chồng mình lại mệt người đun nước tiếp khách thôi, nhể... Tôi đang thao thao bất tuyệt thì chồng tôi đứng bật dây, cáu: Rỗi hơi, già rồi đấy, trẻ mỏ gì nữa đâu mà tham gia ba cái trò nhí nhố. Tôi vẫn cười: có mà anh dở hơi, anh già sớm ý, em mới đôi (mười) tám thôi, ra đường đầy zai nhìn ba mẹ con tưởng ba chị em đấy nhá.
Không thèm đôi co với tôi, anh lại bật máy của anh lên. Tôi len lén để ý xem có bật YM không rồi cười thầm trong bụng: giờ chat với bồ cũng có ai kiểm soát đâu, tội gì. Nhưng rồi chả thấy anh bật, chỉ thấy vào mấy trang bóng đá với gì gì đấy. Một lúc lại quay sang tôi hỏi: ba mẹ con cứ đi một mình thế không bảo anh, người ta dị nghị thì sao? Cứ như anh vô tâm vô tính với gia đình ấy.
Tôi cười:
- Hâm à, có ai nói anh vô tâm đâu, em không nói thì thôi chứ. Anh không ở nhà, anh về muộn thì ba mẹ con bảo anh đi cùng sao được, lần sau rút kinh nghiệm nhé, về sớm tí, chịu khó ở nhà tí, được enjoy ngay mà.
- Ai biết là em đi lúc nào mà về sớm với ở nhà.
- Ờ điều này thì đúng, ba mẹ con thích bất tử lắm. Anh đành phải chộp lấy cơ hội thôi.
Không nói gì, quay lại cái màn hình cổ điển. Chắc lại tâm sự với em yêu nỗi thất vọng bị vợ con bỏ rơi
Không có gì thay đổi nhiều tư chồng tôi lắm ngoại trừ thỉnh thoảng thấy khó chịu khi bị ra ngoài cuộc sống của ba mẹ con. Còn tôi, tâm tư đã thay đổi theo giờ. Nhưng ngày đầu, tôi vẫn mơ có chồng đi chung trong các cuộc tu tập bạn bè hay offline trên mạng, vẫn ao ước giá ba mẹ con đứng cho bố chụp ảnh ba mẹ con, giá bố lái xe chở ba mẹ con đi siêu thị rồi khuân đồ từ xe đẩy vào xe mà không phải nhìn thấy cái nhìn ái ngại của bác lái xe taxi..., những ngày đầu tôi cũng hay thảng thốt nghĩ lúc anh về muộn có phải là anh đi gặp cô ta không rồi lắc đầu xua đi ý nghĩ đó, khi anh vui vẻ dễ chịu vì không bị tôi làm phiền lại thấy đau đau trong tim, thế là tôi đã thực sự ở ngoài trái tim anh ấy... Nhưng những ngày đó qua đi rất nhanh, tôi chấp nhận mọi điều như vốn có, và thực sự là những niềm vui khác, mới lạ sau 10 năm làm vợ của tôi cuốn tôi đi nhanh quá. Tôi coi anh như một người bạn, người bạn tôi đã từng yêu, giờ vẫn yêu nhưng yêu đơn phương thôi. Điều đó giúp tôi có thể nói cười vui vẻ với anh mà không trách móc, gây hấn... Đến một hôm đó, tôi chợt nhận ra, cái vui vẻ của tôi với anh là thật lòng, không còn là sự cố gắng nữa, lạ thay.
Không hiểu từ bao giờ, tôi coi chuyện chồng hết yêu tôi là điều hiển nhiên, và không còn thấy đau, thấy hận. Tự nghĩ, tình yêu là thứ gì đó mơ hồ lắm, khó mà định hình lắm, nên thay đổi là đương nhiên. Hồi xưa vì yêu tôi mà cưới tôi, rồi mười năm trôi đi, tình yêu đó rơi rụng cùng những lo toan con cái, gia đình... Rồi một ngày gặp được luồng gió mới, như tôi bây giờ đang lao theo những thú vui mà mười năm qua không biết, nên thấy thú vị, thế là yêu. Ờ thì yêu nhưng giờ đâu có được như ngày xưa còn độc thân để cưới, giờ còn con cái, mà anh cũng thương con vô cùng, còn tôi mười năm tình nghĩa, tôi cũng chẳng có lỗi gì lớn lao lắm, nên bỏ thế nào được mà cưới, mà công khai. Thì thôi, lại phải lén lút yêu. Yêu thế kể ra vừa sướng vừa khổ chứ cũng có sướng hẳn đâu, thế mà vẫn yêu. Cũng như tôi, yêu anh bất chấp việc anh không yêu, thì anh yêu cô ta bất chấp cả lời thề tổ tiên và chữ ký trước pháp luật cũng là chuyện thường. Ờ, thôi thông cảm, tình yêu nó thế đấy, khó định hình, định tính, nhưng nó có thể biến con người ta thành tên tội phạm, thành người hèn yếu là chuyện thường thôi mà.
Thôi thì để anh yêu người yêu anh, tôi sẽ yêu những người còn lại trong đời tôi, miễn sao anh vẫn tốt với các con, vẫn đưa tiền đầy đủ cho tôi nuôi con và gây dựng tương lai cho các con sau này. Và tôi, thôi vậy người ta không yêu mình thì tiếc nuối, đau khổ, dằn vặt nhau làm gì nữa, như thế tình yêu có sống lại đâu. Mà có yêu thì cứ yêu đi, hình hài đấy, con người đấy, sự chăm sóc quan tâm đấy, vẫn ở cạnh thôi... Đừng nghĩ về sự lừa dối, đừng nghĩ về những ngày đã qua, đừng nghĩ về những đoạn chat yêu thương cháy bỏng kia... Nó đã xảy ra rồi, không thể nào làm nó biến mất như nó chưa bao giờ có. Và thật may mắn là đã nói ra được cái điều bí mật là biết pass của cô ta, để bây giờ chẳng còn cơ hội để tò mò, rồi biết thêm những điều đau lòng. Tạm hài lòng như thế để lòng bình yên, vui hưởng cuộc sống mới. Rồi biết đâu đó, một ngày nào đó, tôi cũng gặp được tình yêu mới của đời mình... Tình yêu khó định hình nên luôn thay đổi, tôi đừng nghĩ tôi chỉ yêu anh mà không yêu nổi ai. Ngày xưa tôi cũng đã có lúc xiêu lòng với người đàn ông khác khi yêu anh rồi thì sao...
Thế đấy, tình yêu quanh đi quẩn lại cũng chỉ có thế. Thì tôi, sao lại cứ quanh quẩn nó làm gì, đúng không??? Tất cả mọi khổ đau của tôi đều bắt nguồn từ việc yêu mà không còn được yêu, chứ về bản chất chồng tôi vẫn tốt, chăm con, chia sẻ việc nhà, tiền nộp đầy đủ và có thê nói là khá nhiều để mẹ con tôi sống thoải mái. Nếu tôi đặt nhẹ chữ tình đi, thì so với bao người xung quanh, tôi còn hạnh phúc chán. Thế sao tôi không từ bỏ cái tình yêu làm tôi đau khổ đó để yêu những người làm tôi hạnh phúc? Chân lý đơn giản thế thôi, nhưng phải qua nhiều bầm dập tôi mới ngộ ra.
Chồng tôi rồi cũng ngộ ra, yêu là phải hạnh phúc chứ không thể là những ngày đau khổ cho cả hai, nên anh sẽ biết lựa chọn người nào để yêu, tôi tin thế. Mà nếu anh không biết lựa chọn, thì tiếc chi, một thứ đã không còn giá trị, nhỉ, các mẹ nhỉ. Nhưng đừng bi quan vội, mọi sự cố gắng đúng lúc, đúng cách đều mang lại kết quả.
Chuyện chăn gối trong phòng ngủ cũng được tôi hoạch định rõ ràng. Tôi đã coi anh là bạn, thì giờ có đang danh nghĩa vợ chồng cũng không thể có chuyện ấy. Có thể anh chẳng cần, vì tôi như cơm nguội rồi, cô ta mới là người nóng bỏng cho anh ta nhiều cảm xúc. Nhưng tôi có lòng tự trọng, tôi phải giữ lấy lòng tự trọng đó, dù nó thực sự khó khăn với tôi. Đó là một hôm, anh lấy chân ra khều khều tôi vờ như không biết, đến đoạn anh lăn xả vào ôm tôi, tôi mới cất giọng nhẹ nhàng mà không hề đẩy ra:
- Bạn nhớ những gì tớ đã thỏa thuận với bạn hôm ba mẹ con tớ đi nghỉ về nhé. Tớ chưa tha thứ cho bạn, chúng ta vẫn sống với nhau là vì con, nên bạn cứ coi tớ như bạn bè đi, tôn trọng thỏa thuận của tớ một chút, không là tớ đá bạn bay xuống tầng 1 đấy.
Vòng tay anh lỏng ra, rồi cả người anh dịch ra, không ý kiến. Tôi quay sang cười cầu hòa:
- Đi ngủ đi, tự nhiên dở chứng ra làm gì thế. Em ngủ đây, để yên em ngủ nhé.
Và tôi được ngủ yên từ hôm đó, ranh giới được phân định rõ ràng, dù trong lòng tôi có đôi lần muốn đạp cái ranh giới ấy đi. Để đi được trên con đường hôm nay, tôi đã phải dẫm chân vào gai nhọn, vào than nóng, tôi đã để cho mình đau nhất có thể... Chứ không phải bỗng một ngày, tôi mạnh mẽ và bước đi trên con đường đầy hoa này như các bạn nghĩ đâu.
Lần đầu tiên chồng tôi ngoại tình phải tính đến là với cô thứ nhất. Có lẽ là lần tôi giận nhất nhưng lại hầu như không để lại dấu ấn gì nhiều trong lòng tôi. Một phần khi tôi biết thì chuyện đã qua rồi, một phần vì tôi nghĩ đó chỉ là lạc lòng, là do xa vợ, là thú vui tầm thường của đàn ông..., những điều như thế rất dễ để tha thứ nhất.
Ngày tháng trôi đi, cuộc sống của tôi, của các con tôi, của gia đình tôi ngày càng tốt hơn... Sự thay đổi tốt lên đó xuất hiện dần dần chứ không phải ngay lập tức được hiện ngay được. Tuy nhiên, đến một lúc tất cả sự cố gắng của tôi bỗng thành một cách sống của chính tôi. Tức là tôi sống như thế vì tính cách tôi, tình cảm tôi vốn như thế, chứ không phải tôi đang cố gắng sống như thế vì phải vươt qua nỗi đau, vì muốn kéo chồng về...
Chồng tôi bắt đầu tham gia vào cuộc vui chơi của mẹ con tôi nhiều hơn dù không phải là thường xuyên. Anh vẫn đi về trễ một số ngày trong tuần, ngày nghỉ vẫn ngày đi ra khỏi nhà một mình, nhưng tần số về trễ và đi ra ngoài một mình giảm dần rõ rệt. Lúc đầu, những lúc anh về trễ hoặc đi ra khỏi nhà ngày nghỉ là tôi cũng kéo các con đi, như một cách tránh cho việc suy nghĩ. Nhưng dần dần tôi không còn kéo các con đi tất cả những hôm chồng về muộn hay chồng không ở nhà, mà tôi chỉ đưa các con đi lúc nào tôi thích, các con thích (mà các con thích thì thường xuyên, hihi), lúc nào có kế hoạch với bạn bè, lúc nào có sự vụ gì đó... Còn không ba mẹ con ở nhà làm đủ mọi chuyện vui vẻ, hoặc nghỉ ngơi, ngủ... Nói chung là tôi gần như không còn bị ảnh hưởng đến một chút nào bởi thái độ, hành động của chồng.
Nếu ba mẹ con chuẩn bị đi chơi có kế hoạch từ trước với bạn bè, tôi sẽ báo với chồng như một cách thông báo thông tin. Tôi nhận ra chồng tôi đã tìm mọi cách để được cùng đi với ba mẹ con. Mọi cách tôi nói ở đây là anh phải sắp xếp kế hoạch cá nhân của anh để có thời gian tham gia. Các con tôi khỏi phải nói đã vui như thế nào, còn tôi thì luôn welcome anh với một cách vui vẻ tự nhiên nhất.
Nếu ba mẹ con tôi thích đi chơi bất tử mà có anh ở nhà, anh cũng đi cùng rất vui vẻ, nếu anh không ở nhà về nghe các con kể lại, anh đều suýt soa tiếc là không được đi cùng. Tôi không dò xét đó là thật lòng hay đãi bôi, cũng không cho đó là tín hiệu đáng mừng. Cứ kệ mọi việc tự nhiên diễn ra như vốn có.
Tôi cũng có nhiều kế hoạch riêng cá nhân hơn. Băt đầu là dư định chuyển việc khi gặp lại bạn bè, đi offline với hội, sau một thời gian tôi đã thực hiện đươc. Sang môi trường mới làm việc, tôi bận rộn hơn nhiều, và có những chuyến công tác ngắn ngày xa ba bố con. Cũng từ đó tôi có thêm nhiều mối quan hệ, nhiều mối làm ăn thêm. Không phải tôi thiếu tiền phải làm thêm mà tôi thích công việc của tôi, tôi muốn thử sức ở mọi khía cạnh, hoàn cảnh. Chồng tôi bắt đầu khó chịu với những điều đó, dù anh không nói nhưng tôi nhận ra rất rõ. Nhiều lần anh đến đón tôi tại công ty mới không hề báo trước vừa như để kiểm tra tôi, vừa như để chứng minh chủ quyền của anh với tôi cho cả công ty biết, khi tôi đi công tác, anh rất hay gọi điện hỏi thăm bất thường, khi thì buổi trưa, lúc giờ làm việc, lúc đêm muộn, lúc tôi đi gặp gỡ ai ngoài giờ, đến những nơi làm thêm anh đều chủ động đề nghị tôi để anh đưa đi đón về cho yên tâm... Tôi không hề thấy khó chịu, cũng không thấy vui mừng về điều đó, tôi đón nhận với một thái độ chừng mực, vừa phải. Nhưng tôi biết rằng sự cố gắng của tôi đang dần đưa lại kết quả, tôi nên hi vọng.
Cuộc sống êm đềm, vui vẻ, thân ái ở gia đình tôi như thế này kéo dài khá lâu. Có lẽ khá nhiều người lo lắng rằng tôi đang sống một cuộc sống li dị ngay trong hôn nhân, một cuộc sống phải hi sinh cảm xúc, tình yêu... Nhưng thực ra điều đó lại không hề xảy ra đối với tôi.
Những ngày đầu của kế hoạch cuộc sống mới, như tôi đã kể trước là tôi có chạnh lòng, có chút buồn, có chút mất niềm tin..., tôi cũng đã phải cố gắng thật nhiều để ba mẹ con có những cuộc vui không có bố. Sau dần, niềm vui đó đã thật sự đến với tôi một cách tự nhiên mà không hề phải có một sự cố gắng nào. Những ngày đầu, tôi cũng lấy việc ba mẹ con đi chơi khi bố chưa về hoặc bố không ở nhà như trốn tránh, dần về sau thì tôi không cần phải làm thế nữa, tôi đã có thể ở nhà với các con dù có bố hay không, và đi chơi lúc nào thấy thích thôi. Tức là mọi hành động, suy nghĩ của tôi không còn phụ thuộc vào hành động thái độ của chồng nữa. Tôi thấy cực kỳ hài lòng về điều này.
Còn thái độ của tôi với chồng thì cực kỳ nice luôn. Tôi thật sự không thù hận được ai lâu, cũng không thích thù hận. Điều đó làm cho tâm hồn tôi đen tối, tồi tệ, đau đớn... mà đôi khi hoặc hầu như đối phương chẳng thể biết được, nên việc thù hận quay lại hành hạ chính tôi như tôi đã kể. Một mặt khác tôi cũng không có cách nào trả thù chồng về nỗi hận đó, vì anh là bố các con tôi, tôi cần ở anh một hình ảnh đẹp cho tuổi thơ các con, một người chu cấp tiền cho việc khôn lớn của các con. Thế nên, tôi chọn cách sống hòa bình với anh, luôn vui vẻ, nhiệt tình, chăm sóc chu đáo như một người bạn, còn tình yêu, tôi đã gác lại, hay dành riêng cho mình mà không cần anh biết đến hay đền đáp.
Còn anh, chắc cũng không còn thấy bức bối vì những nghi ngờ, dằn vặt trước đây của tôi, lại nhận được sự thân mến vô tư, chăm sóc đầy đủ, nên đã cởi mở với tôi hơn và biết điều hơn. Bất cứ hành động nào của anh cảm thấy có lỗi với tôi dù là do khách quan hay chủ quan, anh đều cảm thấy áy náy với tôi và cố gắng bù đắp bằng hành động hoặc bằng thứ vật chất nào đó mà anh nghĩ là tôi sẽ xí xóa cho anh. Đó chưa thực sự là điều tôi muốn (vì tôi muốn được anh yêu trở lại cơ), nhưng đó là điều tôi chấp được tại thời điểm hiện giờ.
Dù không nói ra, không muốn nghĩ đến nhưng việc anh quay lại với người tình cũ tôi cũng đã dự định đến, tuy rằng các biểu hiện ra ngoài của anh không thấy (mà thấy làm sao được khi ba năm trước tôi còn không thấy được huống hồ bây giờ họ cảnh giác hơn). Nhưng như thế thì sao? Chẳng thể sao được nữa. Tôi đã xác định rồi, chẳng thể thay đổi được điều gì khi chính bản thân người trong cuộc không muốn. Tôi cũng chỉ còn là vợ anh, mẹ của các con anh, có còn là người anh yêu nữa đâu. Nên tôi đã nói ở entry trước là tôi buông tay từ bỏ cơ hội này, nhằm giảm bớt tổn thất và đầu tư vào một cơ hội mới tốt hơn.
Tôi cũng biết là cuộc sống như thế này không thể kéo dài mãi, và tôi hoàn toàn không muốn kéo dài. Tôi chọn cuộc sống này điều trước tiên là vì tôi và các con tôi. Tôi cần phải vững về kinh tế, vững về tinh thần, các con tôi cần phải được chuẩn bị tâm lý dần dần (bằng các việc không có bố trong một số thời điểm) để chuẩn bị cho cuộc sống của ba mẹ con trong tương lai khi bất cứ chuyện gì xảy ra. Lý do thứ hai tôi chọn cuộc sống này vì tôi tin vào những gì tôi làm là những điều đúng đắn và tốt nhất cho tôi và các con tôi, rồi mọi chuyện sẽ thay đổi, chồng tôi sẽ thay đổi, tôi sẽ thay đổi và cuộc sống của cả gia đình chúng tôi sẽ thay đổi. Sống lạc quan tếu rất nguy hiểm, nhưng sống cần phải có niềm tin vào những gì mình làm mới là cuộc sống lành mạnh và vui vẻ và vững chắc được.
Cho đến thời điểm hơn 7 tháng sau cái ngày đi nghỉ đó, tôi đã nhận lại được rất nhiều. Và niềm tin trong tôi càng được củng cố hơn. Dù vậy tôi không vội vàng với những tín hiệu đáng mừng ấy, tôi đón nhận nó từ từ, thận trọng. Sau nhiều biến cố cuộc đời, tôi nghĩ tôi đã già đi rất nhanh về một phần tính cách
Trong 7 tháng đó, tôi đã nhận lại được rất nhiều thứ, nhưng cũng phải chịu đựng rất nhiều chuyện, đồng thời tôi cũng tự đặt deadline cho mình và cho chồng trong một vài việc.
Đó là những ngày tôi nhận ra sự thay đổi tốt lên của tôi. Tôi nhận ra nếu rời khỏi cái bóng của chồng thì tôi không đến nỗi, tôi có khả năng làm việc tốt và kiếm được khá tiền, tôi nói chuyện khá có duyên và khá nhiều người thích, tôi cũng duyên dáng quyến rũ khi biết rời bỏ những bộ đồ đơn điệu của văn phòng, tôi nấu ăn cũng tạm được, và tổ chức khá tốt những buổi party cùng bạn bè... Những điều này tôi hoàn toàn không nhận ra khi sống yên ổn dưới cái bóng của chồng.
Tôi cứ nghĩ rằng đứng phía sau làm hậu phương vững chãi cho chồng, chăm sóc con cái, nội trợ bếp núc... cho chồng thảnh thơi kiếm tiền và thăng tiến trong sự nghiệp là làm người vợ tốt, sẽ được chồng trân trọng và yêu thương suốt đời. Đến bây giờ thì tôi hiểu, ngoan không còn hấp dẫn với đàn ông ở thời đại bây giờ, khi mà ngoài cửa nhà là bao điều mới lạ. Ngoan chỉ để giữ trong nhà làm vợ, làm người phục vụ, làm người nuôi con, giữ gìn nòi giống...
Chồng tôi, suốt 10 năm trời chứng kiến tôi làm môt công việc ở hai nơi cố định, bạn cũ ít gặp, bạn mới không quen nhiều, có bầu, sinh con, con nhỏ lôi thôi mất 3-4 năm, hầu như không ra khỏi nhà vào buổi tối, ngày nghỉ nếu không có chồng đi cùng, những câu chuyện của tôi xoay quanh con cái, học hành, bố mẹ, anh chị em... Chồng tôi có thể nể phục tôi trọn vẹn với gia đình chồng, chăm sóc con cái ngoan ngoãn, khỏe mạnh, chăm sóc chồng chu đáo..., nhưng chồng tôi không thể yêu người đàn bà 10 năm một cách sống, nhạt nhẽo và đơn điệu. Cả trong tình cảm vợ chồng, trong quan hệ tình dục, tôi cứ như một cái máy đã được lập trình, ấn nút là chạy đúng quy cách của nhà sản xuất, không lỗi, không hỏng hóc. Nhưng chồng tôi không phải là người vận hành máy vô cảm, chồng tôi giàu cảm xúc, yêu cái đẹp, thích khám phá những điều mới lạ... Tôi biết điều này một cách mơ hồ và không để tâm lắm, và hậu quả là chuyện không đáng có đã xảy ra.
Cho dù thế, tôi cũng chỉ chấp nhận tha thứ cho chồng ở lần thứ nhất (nói đúng hơn là lần thứ nhất với cô thứ 2), nhưng tôi lại cám ơn lần thứ hai, chồng tôi đã cho tôi biết cuộc sống ở phía ngoài cái bóng của chồng thú vị biết bao nhiêu.
Chồng tôi, trong những ngày ấy cũng đã thay đổi rất nhiều. Như entry trước tôi đã nói, anh đã bắt đầu thấy tôi không còn trong vòng kiểm soát của anh nữa, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể ra đi mà không có sư đồng ý của anh, các con tôi cũng dần dần biết được những điều có thể xảy ra ở mức độ phù hơp với tầm tuổi của chúng... Tuy có sự nhận thức như thế, nhưng hình như phía bên kia vẫn còn nhiều hấp dẫn lắm, hay nhiều tình cảm lắm nên tôi chưa nhận ra được sự toàn tâm toàn ý với gia đình của anh một cách hoàn toàn. Tôi vẫn thấy anh đi về bất thường (tuy ít dần đi), vẫn thấy trầm ngâm suy nghĩ, vẫn đôi tiếng thở dài được phát ra... Tôi vẫn đau lòng vì điều đó, nhưng không thấy hận, thấy oán ghét anh như trước kia, chỉ tự hứa là sẽ không để nỗi đau này kéo dài hay lặp lại trong suốt cuộc đời mình.
Theo WTT