Vợ: 36 tuổi
Chồng: 38 tuổi
Bồ: 36 tuổi
Hai vợ chồng gần như đều là mối tình đầu của nhau. Nói gần như vì chồng trước khi lấy vợ đã tương tư một cô gái xinh đẹp nhưng không được đáp lại, vợ trước khi lấy chồng, lúc đang yêu chồng đã có cảm tình với một người khác và phân vân việc lựa chọn hai người đàn ông đó. Cuối cùng thì có lẽ ông trời đã sắp đặt, vợ chồng là vợ chồng của nhau đến bây giờ.
Lấy nhau rồi hai vợ chồng vẫn hai nơi, vợ sinh 2 con gái và sống cách xa nơi chồng công tác 80km. Hàng tuần chồng về với vợ con vào ngày cuối tuần.
Rồi mẹ vợ mắc bệnh hiểm nghèo, chồng đưa mẹ lên chữa bệnh, đưa luôn cả vợ lên thành phố làm việc. Gia đình nhà vợ có chút thế lực, xin được cho vợ vào một công ty nhà nước với mức thu nhập kha khá. Mẹ vợ mua nhà, hai vợ chồng sống cùng mẹ để chăm sóc mẹ. Sau vợ còn hai em gái nhưng đều lấy chồng ở nhà chồng nên trách nhiệm chăm sóc mẹ thành trách nhiệm chính của hai vợ chồng. Mẹ mất, trước đó mẹ đã dặn nhà cửa chia đều cho ba chị em. Chồng đã thật lực kiếm tiền để trả 2/3 giá trị căn nhà cho hai em, căn nhà đã thành chủ sở hữu của hai vợ chồng sau ngày mẹ mất 2 năm.
Cuộc sống giản dị, hai vợ chồng hai đứa con, vợ viên chức nhà nước, chồng làm cho công ty nước ngoài, thu nhập đủ sống và có chút chút tích lũy. Vợ nghĩ nếu không có thiên tai, dịch họa xảy ra tại nơi vợ chồng sống thì có lẽ cuộc sống cứ như thế trôi đi cho đến ngày con khôn lớn, dựng vợ gả chồng cho chúng, hai vợ chồng lại lọ mọ đi nuôi cháu... Và chắc hẳn, hàng triệu người vợ vẫn nghĩ thế khi sống trong một gia đình bình dị, đơn giản... Nhưng họ quên mất, thiên tai, dịch họa thì ít xảy ra ở cái thành phố này, nhưng vấn nạn ngoại tình có lẽ xảy ra nhiều nhất ở đây. Buồn không?
Vợ không xinh đẹp mà là ưa nhìn, sau khi sinh trở nên mũm mĩm chứ không béo. Vợ giản dị, tóc suông, váy áo đẹp đơn giản chứ không cá tính. Nhìn vợ, người ta cảm nhận được cảm giác yên ổn, bình lặng.
Chồng không đẹp trai, chỉ là kiểu người vừa phải, nam tính. Chồng ăn mặc lịch sự, gọn gàng, chỉn chu, đi xe bình thường, chồng sẽ lẫn vào đám đông hàng nghìn con người đang nhấp nhô trên đường với chiếc mũ bảo hiểm ngự trên đầu.
Chồng cùng chia sẻ với vợ công việc gia đinh như đón con, dạy con học, tắm rửa cho con..., vợ lo việc nội trợ nấu nướng. Thỉnh thoảng hai vợ chồng cãi nhau vì bất đồng quan điểm sống nho nhỏ, vợ không để ý lắm. Mãi sau này vợ nhận ra, thực ra bất đồng đấy không hề nhỏ mặc dù nghe qua thì nhỏ, nhưng đó là quan điểm sống của mỗi người. Sau những bất đồng đó, chồng rút vào thế giới của chồng, với âm nhạc, với máy móc, với diễn đàn, mạng ảo, bạn bè... Vợ và con chỉ nhận lại phần bề nổi trên tảng băng đời sống của chồng mà thôi, thật tiếc.
Một ngày, chồng quên điện thoại ở nhà. Vợ chồng không có thói quen lục lọi điện thoại của nhau, chỉ lúc nào cần thiết thì mượn của nhau vào việc gì đấy rồi trả. Lần này chồng quên máy trong nhà tắm, gọi về cho vợ cất giùm. Lúc vợ đi cất thì thấy có hai tin nhắn và 8 cuộc gọi nhỡ. Vợ nghĩ là cần phải xem để báo cho chồng biết, nhỡ đâu có cuộc điện thoại nào quan trọng với chồng vì thời điểm này chồng đang gặp khó khăn trong công việc và có kế hoạch chuyển việc. Tính cẩn thận của vợ đã đưa cuộc đời vợ sang một bước ngoặt lớn, đau đớn không có điểm dừng.
8 cuộc gọi nhỡ và 2 tin nhắn đều từ một số máy không có tên trong danh bạ.
Tin nhắn thứ nhất: em quên máy điện thoại ở nhà nhé, có gì online nói chuyện. YOURS.
Tin nhắn thứ 2: Anh ơi, sao em gọi mãi không nghe, em quên máy ở nhà, em nhắn tin cho anh bằng máy chị H. Giờ em không online được vì em đi khách hàng cả ngày, có gì gửi mail cho em nhé. YOURS.
Cả hai tin nhắn đều có từ: YOURS ở cuối câu. Vợ choáng váng, rơi bịch người xuống nền nhà, vô cảm.
Vợ nhìn lại điện thoại, ghi lại số đã nhắn tin và gọi dù biết rằng chủ nhân chiếc điện thoại và tin nhắn chẳng liên quan gì đến nhau. Vợ không khóc, không đau, không buồn... Vợ rơi vào trạng thái hoang mang, không tin bất cứ sự vật nào hiện lên trước mắt mình đến mức vợ cầm một chiếc cốc lên rồi ném nó vỡ tan xuống nhà để tin là vợ đã cầm đúng chiếc cốc trên tay.
Vợ không biết làm gì tiếp theo, chỉ nhớ gọi điện đến công ty xin nghỉ một ngày... Cố gắng lắm vợ mới vào giường để nằm, trùm chăn kín cả đầu và nhận ra mình ngây ngấy sốt. Chỉ nhớ đến đó và vợ thiếp đi trong giấc ngủ đầy mộng mị lúc nào không hay, cho đến lúc chồng về nhà và đánh thức vợ dậy.
Đó là ngày bắt đầu cuộc sống không còn bình lặng của tôi, những ngày đau đơn đến mức tôi cứ ngỡ như tôi là nhân vật của một bộ phim tâm lý tình cảm nào đó trên truyền hình.
Chồng tôi, một người đàn ông điềm đạm, bình dị, yêu thương con cái, có trách nhiệm với gia đình, có hiếu với hai bên bố mẹ, yêu thương các em vợ như anh em ruột...
Chồng tôi không cờ bạc, rượu chè, có hút thuốc một chút, không đàn đúm bạn bè thâu đêm suốt sáng, thời gian rảnh rỗi anh dành cho sách báo, âm nhạc hay là những chiếc máy tính hỏng...
Chồng tôi chưa một lần phàn nàn việc tôi sinh hai con gái, chồng tôi yêu con nâng niu như đó tất cả những gì quý báu nhất đời anh.
Chồng tôi là người không ham muốn tình dục nhiều, hai vợ chồng sau khi sinh bé thứ hai mỗi tháng 1-2 lần, vừa đủ chứ không cuồng nhiệt...
Và chồng tôi ngoại tình với một phụ nữ xinh xắn, li dị chồng, có một con trai.
Đó là môt mối tình cuồng si, gấp gáp và tranh thủ từng phút từng giây.
Tôi đau khổ vì biết quá nhiều về mối tình đó, giá tôi ngốc nghếch gào thét lên ngay khi đọc tin nhắn của họ thì có lẽ tôi sẽ có lại cuộc sống bình lặng như xưa, dù đó là cuộc sống giả dối. Rồi tôi cứ tự hỏi: sự đau đớn khi biết được tận cùng sự thật và sống bình lặng hạnh phúc trong giả dối triền miên thì cái nào đáng hơn? Đến giờ tôi vẫn không trả lời được.
Chuyện không đơn giản như tôi tóm gọn vài câu trên đây, nó kéo dài hàng năm, tôi đã phải vật lộn ghê gớm để có thể tồn tại đến hôm nay. Và chồng tôi, con người nghiêm túc, trách nhiệm đó, không chỉ ngoại tình một lần mà là hai lần. Trước khi có người hiện tại này đã có một người khác. Tuy nhiên mối tình đó không có gì sâu sắc, và họ đã chia tay rất lâu rồi giờ tôi mới biết. Mà vui thay, tôi biết được là nhờ câu chuyện của cô hiện tại!
Tôi muốn kể quãng đời đau đớn tôi đã trải qua, để những người vợ gặp phải cảnh như tôi hãy tự cứu lấy mình, hãy tự cho phép mình hạnh phúc mà không phải mong chờ vào bất cứ ai mang lại điều đó cho mình.
Ngày hôm đó, chồng tôi về nhà, nhìn thấy tôi lơ mơ trong cơn sốt, anh đã hoảng hốt. Nhìn cách anh chăm sóc tôi, lo lắng cho tôi, trách mắng tôi sao ốm mà không gọi cho anh, rồi nhớ lại tin nhắn của người đàn bà kia nhắn cho anh, tôi không biết đâu là sự thật, đâu là dối trá.
Tôi ngồi dậy ăn cháo anh nấu, để anh rửa ráy lau người, đắp khăn lạnh cho tôi một cách ngoan ngoãn. Tôi chỉ trao đổi với anh vài điều cần thiết, tuyệt đối không đả đông gì đến điện thoại và tin nhắn. Rồi tôi lại nằm xuống ngủ li bì và những giấc mơ khủng khiếp cứ đeo theo tôi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tôi thức dậy, tỉnh táo và khỏe khoắn. Anh bảo anh đã đưa hai con đi học, tôi nghỉ thêm một ngày, anh cũng nghỉ ở nhà với tôi. Tôi nhìn anh, cũng không có gì lạ vì anh vẫn hay làm thế mỗi khi tôi ốm. Nhưng hôm nay, anh nhìn tôi và lảng tránh ánh mắt của tôi, dù tôi chẳng tỏ thái độ gì cả. Tôi biết chắc anh đã cầm điện thoại, đã biết tôi đọc được tin nhắn. Cuộc chiến đã bắt đâu rồi đây, cuộc chiến này sẽ không tiếng súng mà chỉ là những đòn cân não cả hai giành cho nhau. Tôi cần sức lực để chiến thắng trong cuộc chiến này, và anh, sẽ là một kẻ thất bại thảm hại cùng cô bồ của anh dưới chân tôi. Nghĩ thế nên tôi ngồi dậy, ăn sáng, uống thuốc, lau người chải lại tóc tai và bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Anh vẫn hay giúp tôi việc nhà nhưng anh vốn vụng về nên giúp tôi bao nhiêu anh sẽ bày biện thêm bấy nhiêu. Tôi cũng ít cằn nhằn vì được anh giúp là tốt lắm rồi. Hôm nay cũng thế, tôi dậy và dọn đống bừa bãi ba bố con anh bầy ra hôm qua, lúc tôi ngủ mê mệt. Anh ngăn tôi và bảo cứ nghĩ cho khỏe, anh nhìn tôi xót xa thật lòng. Tôi ứa nước mắt, giá tôi không cầm máy điện thoại của anh và không đọc được cái tin nhắn đó, giá anh giải thích với tôi là ai nhắn nhầm vào máy anh, giá.... Nghĩ thế thôi, tôi lại nuốt nước mắt vào trong và làm công việc của mình một cách lặng lẽ. Tôi chỉ tỏ ra là mệt không muốn nói nhiều, nhưng tôi vẫn bàn với anh vài việc trong gia đình. Tôi thấy thái độ của anh vừa dè dặt, vừa như dò ý tôi, vừa như chờ đợi cơn thịnh nộ từ tôi, nhưng không, tôi tuyệt đối không nhắc nhở gì đến. Anh sẽ phải sống trong tâm trạng này rất dài, rất lâu đấy, tôi hứa với anh.
Những ngày sau đó là những ngày địa ngục trần gian tôi phải trải qua, và chắc hẳn anh cũng thế.
Nếp sống gia đình vẫn diễn ra bình thường trong một không khí bất thường. Có trao đổi nhưng không có trò chuyện, không cãi vã giận hờn nhưng lặng im, ngột ngạt. Con bé thì không hiểu gì, con lớn cũng không biết chuyện gì xảy ra nhưng nhận ra không khí khác lạ trong gia đình nên cũng len lén, không còn dám đùa vui trong nhà như mọi ngày. Tôi xót xa cho con, anh cũng xót xa, nhưng cả hai tuyệt nhiên không nói gì về điều đó. Anh thì tôi không biết, còn tôi, rất muốn hét vào mặt anh, muốn cắn xé, cào cấu, chửi bới anh, muốn mọi chuyện tanh bành tan nát hết ra... mà không làm được. Cứ như có một bàn tay nào đó bóp lấy miệng tôi, ú a ú ớ mỗi khi định làm gì đó. Hình như nỗi đau bất ngờ làm cho tôi tê liệt hết mọi khả năng, tôi không biết đối mặt với nó thế nào, không biết bắt đầu từ đâu, không biết anh sẽ phản ứng ra sao... Và tôi sợ, sợ không còn có thể nói với anh được những lời tử tế, sợ anh thú nhận điều làm tôi đau hơn, sợ các con hoảng loạn trong cơn đau của mẹ... Thế là tôi chịu đựng, chịu đựng để suy nghĩ, để tìm giải pháp cho câu chuyện này.
Anh thì nhìn chung không có gì thay đổi, vẫn chu toàn trách nhiệm với gia đình, chỉ có thái độ với tôi là dò xét và chờ đợi hành động của tôi. Tôi nghĩ, việc chờ đợi này chắc hẳn cũng chẳng sung sướng gì, rồi đến một lúc nào đó không còn đủ kiên nhẫn, anh sẽ phải tự nói ra mọi điều và tự giải quyết mọi chuyện thôi. Trong thâm tâm, tôi vẫn chờ điều đó, có thể là tôi quá hèn không dám đối mặt, mà đặt gánh nặng này sang cho anh. Nhưng..., tôi đã nhầm. Đàn ông họ sẽ không bao giờ coi chuyện ngoại tình là tội lỗi khi họ vẫn đầy đủ chu toàn với gia đình, họ không bị phát giác hay không ai dám phát giác họ thì họ vẫn ung dung tiếp tục. Anh cũng thế, anh nghĩ rằng tôi không nổi giận có lẽ vì tôi không có lí do gì nổi giận khi anh không hề sao nhãng trách nhiệm của anh, tôi chỉ nghi ngờ giận dỗi vài hôm rồi thôi. Thế nên một tuần sau đó, anh lại vui vẻ với tôi như thường, không còn có vẻ gì là dò xét hay chờ đợi hành động của tôi nữa. Điều này làm cho tôi gần như phát điên, đến mức đôi lúc tôi nghĩ đến chuyện giết chồng. Những lúc như vậy, tôi phải cắn chặt răng, bám vào bất cứ thứ gì có thể bám được để không ngã quỵ xuống. Anh sẽ phải trả giá, anh sẽ phải chịu đựng nỗi đau mà tôi đang chịu đựng này. Nhưng làm gì, làm thế nào đây? Tôi không biết, tôi hoàn toàn không biết.
Tôi bắt đầu lên mạng, search mấy chữ: "khi chồng ngoại tình", một loạt kết quả hiện ra, nhiều nhất vẫn là ở cái trang web này. Nghìn người nghìn hoàn cảnh, nghìn nỗi đau, nghìn cách xử lý khác nhau, nghìn kết quả ra khác nhau. Tôi hoang mang hơn với câu chuyện của chính mình, chẳng có đáp án nào, phương thức nào tôi có thể áp dụng được.
Tôi rơi vào trạng thái trầm cảm, ngơ ngẩn, các con sợ hãi không dám gần mẹ, chồng vẫn vui vẻ nhưng bắt đầu lẩn tránh, đi ngủ sớm hoặc sang phòng làm việc ôm máy tính. Tôi giật mình khi nhận ra điều đó, tôi thấy mình thật tệ, tại sao vì chồng mà làm các con khổ, các con có lỗi gì đâu, chồng một núi tội trên đầu thì vẫn nhơn nhơn thế kia??? Không thể như thế này được, tôi phải làm gì đó thôi. Cào cấu, chửi bới chồng, cạo trọc đầu bồ của chồng, hay nhỏ nhẹ, dịu dàng lôi kéo chồng về, cấch nào cũng được, tôi phải làm để thoát ra khỏi cái cảnh hiện giờ. Tôi nung nấu quyết tâm đó, và nghiêng về việc cào cấu chồng, cạo trọc đầu bồ chồng!
Quyết tâm như thế, nung nấu như thế, nhưng rồi tôi chẳng làm được gì khi nhìn các con. Tôi sợ một gia đình tan nát, các con không còn chỗ trú ẩn, mà với tôi, con cái là tất cả. Trong những ngày đau đớn đó, tôi vẫn cố chăm lo các con, vui đùa cùng các con để tránh cho các con nỗi sợ mà suốt một tuần trước tôi đã gây ra. Nhưng giờ bảo tôi nhẹ nhàng kéo chồng về tôi cũng không thể, chỉ nhìn thấy mặt chồng là máu trong đầu tôi lại bốc lên, tôi thậm chí không thể mở mồm nói được một câu có cảm xúc chứ đừng nói đến chuyện dịu dàng, nhẹ nhàng được. Càng ngày tôi càng thấy mù mịt hướng đi, điều này không thể, điều kia không thể... Tôi cảm thấy mình sắp nổ tung, và việc tôi nghĩ đến là phải bảo vệ bản thân mình để bảo vệ các con.
Tôi gọi điện cho bà nội xuống với các cháu vài hôm để đi công tác, thực chất là thu xếp một chuyến đi nghỉ cho riêng mình. Tôi cần thời gian,cần không gian để có thể giải quyết mọi chuyện. Nếu còn ở nhà, nhìn vào chồng thì đầu óc tôi chỉ đặc kín giận giữ, nhìn các con tôi lại chùn bước... Không bao giờ tìm nổi lối đi. Và tôi đi, đến một vùng biển xa thành phố hàng nghìn km.
Đêm đầu tiên ở khách sạn một mình, sau chuyến bay mệt mỏi và nặng nề, tôi nằm cuộn trong chăn và bắt đầu nghĩ đến chuyện đã qua. Lúc này không hiểu sao tôi thấy nhớ chồng, nhớ con, nhớ những ngày gia đình êm âm và những tin nhắn tôi đọc được, tôi khóc. Lần đầu tiên sau cái ngày định mệnh đó tôi mới được khóc, tôi khóc nức nở đến mệt nhoài rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tôi thức giấc lúc 12h trưa và cảm thấy người khỏe hẳn, một thứ năng lượng ở đâu đó đã vực tôi dậy. Thật kỳ lạ, sau chừng ấy sự chịu đựng mà tôi vẫn không bị suy sụp. Có lẽ ý thức về việc cần phải sống và bảo vệ các con làm cho tôi cố gắng ăn ngủ nhiều nhất đến mức có thể nên tôi vẫn giữ được sức.
Nằm chán trong phòng, tôi mò xuống sảnh. Lúc tôi ngồi chơ vơ ở đó thì chị lễ tân khách sạn lại bắt chuyện. Khách sạn mùa này khá vắng nên hai chị em có thể ngồi nói chuyện với nhau đủ thứ. Một lúc đã khá quen, chị lễ tân dè dặt hỏi tôi sao đi biển mùa này, sao đi một mình, sao không ra biên... Tôi nhìn chị, chị có vẻ hơi già để làm vi trí lễ tân khách sạn. Nhưng nhìn chị, cách chị nối chuyện, sao tôi cứ cảm thấy chị thật đáng tin. Bỗng nhiên tôi muốn kể hết với chị, một người xa lạ, câu chuyện mà tôi phải chịu đựng một mình bấy lâu nay. Bố mẹ tôi đã mất, các em còn bận gia đình, tôi đã không biết chia sẻ với ai, cứ âm thầm chịu đựng đến phát điên. Hôm nay bất kể thế nào, tôi cũng phải nói ra những gì tôi đang chịu để nhẹ lòng. Khi tôi kể xong, chị bảo: Em mới đọc mỗi hai tin nhắn và em bắt đầu căm giận chồng em, em không mảy may suy xét hoàn cảnh hiện tại, chồng em như thế nào, mối quan hệ của họ đến đâu và đang tiếp tục ra sao sau khi em biết, em có nên giữ người chồng này lại, hay bỏ quách nó đi... Em chỉ có một cơn giận, cơn giận ngút ngàn sẽ trừng phạt chồng che lấp hết mọi suy nghĩ của em.
Nghe chị nói, tôi ngẩn ngơ. Ừ nhỉ, từ hôm đó đến giờ hai người kia tiếp tục ra sao? Chồng tôi định thế nào? Và liệu tôi còn muốn hay có khả năng giữ lại chồng hay không?
Nhìn vẻ mặt nghệt ra của tôi chị nói tiếp: Đau thì đã đau rồi, nhưng em đừng đau âm thầm như thế, nó sẽ giết chết bản thân em đấy. Em hãy cứ làm gì mà em cho là đúng nhất, giải tỏa được em nhất. Em chịu đựng chồng nó không biết thương, nó lại nghĩ em sợ nên chấp nhận cho chồng một dạ hai lòng. Việc của em bây giờ là suy xét lại bản thân mình còn muốn giữ chồng, muốn giữ gia đình hay không? Nếu li dị em có đủ khả năng nuôi con hay không? Li dị rồi em có hạnh phúc tiếp tục nữa hay không? Xác định được tư tưởng rồi thì em hãy hành động đi, quyết liệt vào, tha thứ cũng cần quyết liệt, li dị cũng cần quyết liệt, đừng lần chần rồi tự giết mình bằng khổ ải như thế. Mà đàn ông nó yêu đàn bà yếu đuối, mong manh, nhưng khi nó hết yêu rồi nó nhìn cảnh đó nó ngán ngẩm lắm. Đàn ông nó sợ nhất những người đàn bà bình thường thì mềm mỏng nhưng cứng rắn khi cần giải quyết vấn đề. Những người đàn bà như thế đàn ông luôn luôn muốn giữ cho các con của mình. Em ngẫm đi, đừng làm khổ mình nữa, khổ lây các con, chồng nó không khổ gì đâu, nó càng sướng khi em im lặng trước tội của nó.
Tôi nghe chị nói, và bắt đầu bình tâm để nhìn lại.
Đêm đó tôi bắt đầu sắp xếp lại các dữ kiện đã xảy ra.
Theo WTT