Tôi không ngạc nhiên lắm vì hồi làm tạp chí 2!Đẹp, tôi đã thấy những lá thư như thế. Những người phụ nữ chán chồng vì phát hiện ra chồng có bồ nhưng không đủ lý do và bằng chứng để xử chồng. Họ tâm sự rằng họ đã sống trong vật vã đớn đau và rồi quyết định cũng có bồ. Như một cách AQ cho bản thân. Phép thắng lợi tinh thần ông ăn chả bà sẽ ăn nem. Tôi không biết những người phụ nữ đó có cảm thấy bớt đau hơn không nhưng nhiều phụ nữ đã chọn như thế. Chồng tôi không trân quý cơ thể vợ thì để người khác làm đi! Rằng mình cũng sẽ có hạnh phúc cho mình, hưởng thụ cho mình. Sao phải ngồi một đống như giẻ lau chổi rách???
Có thể quên nhưng không thể tha thứ! Có thể bỏ qua nhưng không thể xoá sạch. Hầu hết phụ nữ đều như vậy. Thế nên đằng sau gương mặt hạnh phúc nhường kia có khi là một trời tang thương. Thế nên hôn nhân nào cũng đôi phen rạn nứt. Để lành lại vết thương đôi khi cần được xoá sạch trí nhớ. Giá kể như máy tính, một click format là xong. Nhưng xoá sạch trí nhớ rồi thì hôn nhân ấy thành cuộc sống chung của 2 kẻ xa lạ rồi. Trí nhớ nào biết phân khu thương/ hận- tin /bội phản- yêu/đau- sướng/khổ…
Ảnh minh họa
Thế nên, chúng ta vẫn cứ cần phải sống chung với những vết thương lòng ấy. Càng yêu càng đau. Càng muốn giữ càng thấy nặng nề. Nhiều người hỏi tôi: Có cách nào không anh? Bởi họ biết rằng oan oan tương báo- trả thù nhau đến bao giờ? Sống bằng dằn vặt nhau sẽ khiến hôn nhân nát tươm đến thảm hại.
Tôi bảo: Là bởi chúng ta không thể buông tay đúng không? Vậy thì hãy nắm giữ. Bởi cuộc đời này chẳng cho ai được về lại hôm qua mà chỉnh sửa lại quá khứ. Vậy thì hãy sửa chữa tương lai đi. Bằng hôm nay. Cứ khóc đi nếu nhớ ra vết thương nào đó. Rồi gạt nước mắt đi mà sống tiếp. Chả có lối đi nào khác nữa đâu. Tháng tháng năm năm nước chảy đá mòn. Rồi một ngày hạnh phúc đủ đầy sẽ làm mờ đi vết cứa cũ. Lý thuyết là vậy. Nhưng ngoài lý thuyết đó ra thì bạn còn giải pháp nào hơn??? Nên thôi hãy vin vào lý thuyết đó mà sống đi.
Tôi biết có cặp đôi vợ chồng nọ, trải qua sóng gió, họ cùng nhau làm lại. Năm năm, mười năm. Có những thời điểm người vợ bật khóc vì nhớ đến nỗi đau. Người chồng nửa đêm tỉnh giấc chỉ ôm lấy vợ. Có lần bị đẩy ra. Anh vẫn lao vào tiếp. Bởi anh biết mình cần người vợ này. Bởi anh đã từng sai lầm. Anh muốn dành trọn vẹn cuộc đời anh để sửa chữa một lần sai phạm. Vốn là vậy! Sau đúng mười lăm năm, khi con cái đã đề huề, người vợ mới nói: Tôi đã quên! Nhờ tình yêu của anh ấy. Miệt mài suốt 15 năm qua.
Tôi nghĩ trong chúng ta ở đây, nói 15 năm tưởng lâu, nhưng so với một cuộc đời thì nó chỉ là một đoạn. Chúng ta cần sống với nhau bao nhiêu năm? Là suốt cả cuộc đời này kia mà? Vậy thì sao không kiên nhẫn hơn một chút để tha thứ và để quên đi??? Hôn nhân nào phải chỉ ngày một ngày hai??? Có khi chả cần đến 15 năm, chúng ta sẽ bị hạnh phúc làm lu mờ đi vết thương cũ. Nếu như bạn đủ lòng tin vào sự trở về của chồng, của vợ. Nếu như bạn luôn sẵn sàng cho hạnh phúc xây lại từ đổ nát hôm qua. Và kể cả khi bạn biết rằng cặp đôi vợ chồng tôi vừa kể là không có thật. Thì sao bạn không cùng chồng trở thành cặp đôi đó???
St