Có lẽ may mắn lớn nhất của tôi không phải cưới một người chồng chịu thương chịu khó, mà may mắn lớn nhất là có một người mẹ chồng hết sức tuyệt vời...
Sau khi kết hôn, tôi với chồng tôi hai vợ chồng thuê trọ ở riêng dù nhà anh có nhà thành phố. Do anh chồng cũng có gia đình, và căn nhà lại không lớn nên việc ở chung khá phiền phức. Tôi với chồng đành ra ngoài thuê trọ ở riêng sống đời sống công nhân khá lam lũ.
Từ ngày ra ở riêng, đặc biệt sau khi tôi mang thai và sinh con, mẹ chồng tôi luôn đi về ngày 4 chuyến xe buýt chăm lo cho tôi. Mẹ chồng tôi cũng hơn 60 tuổi, làm nghề buôn bán ở chợ với anh chồng tôi, cứ mỗi lúc tan chợ, mẹ chồng lại lên thăm vợ chồng tôi mang theo nào bánh nào quà, nào thức ăn. Tôi thấy cảm động nhất là ngày tôi sinh xong, mẹ chồng tôi bỏ luôn công việc 1 tháng để lo cho tôi và cháu mình. Kể cả những lúc bà phải thoa dầu, dán băng 2 bên thái dương do cao huyết áp cũng không thôi việc lên thăm gia đình nhỏ của tôi.
Ngày tôi ở nhà nghỉ đẻ và chăm sóc con trai tôi, chồng tôi vẫn đi sớm về muộn, vẫn cố gắng tăng ca để coi như kiêm luôn công việc của tôi, tôi thấy rất thương chồng. Rồi những lần mẹ chồng lấy trong chiếc túi ni lông của mình những đồng bạc cuốn tròn lại kín kẻ dúi vào người tôi bảo bà cho cháu mua sữa khiến tôi khóc chảy nước mắt. Tôi biết mẹ chồng tôi làm gì có tiền, có thể đó là số tiền mà anh chồng biếu mẹ để ăn sáng, tiêu vặt... Nghĩ đến thôi chẳng bao giờ tôi dám nhận. Nhưng tôi từ chối thì bà buồn, rầy tôi...
Giờ cuộc sống vợ chồng tôi khá hơn một chút, con trai tôi cũng 3 tuổi. Tôi với chồng thường về nhà để thăm mẹ do bà không qua được vì thấp khớp nặng. Tôi thấy lòng mình nặng trĩu vì không biết làm gì để trả ơn mẹ chồng tôi xứng đáng.