Chuyện cơm chẳng lành canh chẳng ngọt của gia đình tôi, bản thân tôi cũng chẳng muốn rêu rao làm gì, nhưng buồn quá tôi phải vào đây với mong muốn trút bỏ buồn phiền của mình.
Tôi ở Phú Yên vào Sài Gòn học tập, làm việc và kiếm được tấm chồng trong này. Cả nhà chồng tôi là người gốc Bắc. Tôi có hơi sợ khi nghe chuyện mẹ chồng gốc Bắc thường rất khó khăn nhưng tôi yêu anh nên chấp nhận. Khi sống chung một nhà, vì biết giữ lễ nghĩa nên tôi cũng được mẹ chồng tôi thương yêu. Ngặt nỗi... 2 lần sinh đều là 2 đứa con gái. Mẹ chồng tôi đã khó khăn khi tôi sinh đứa đầu tiên, đằng này đứa thứ 2 đã được bác sĩ chắc là con trai lại tuồn ra con gái càng làm bà thêm thất vọng. Cũng từ ngày có ba cháu tôi bị bà mắng mỏ thường xuyên.
Chồng tôi thấy tôi vất vả, bảo nếu tôi không chịu được thì hai vợ chồng và các con ra ngoài sinh sống nhưng tôi không đồng ý. Tôi thấy bố mẹ chồng cũng đã già nên rất cần ở gần con cái, đặc biệt trong nhà anh lại là con út. Tôi chấp nhận những lời mắng mỏ để làm trọn đạo con dâu.
Nhưng sự việc càng quá quắt hơn khi nhiều lần tôi đang nói chuyện với mẹ ruột mẹ chồng tôi lại phàn nàn, quát mắng. Có lẽ những lời to tiếng của mẹ chồng tôi lọt vào điện thoại khiến mẹ tôi ứa máu. Rồi chuyện gì cũng đến, mẹ ruột tôi bắt xe vào thành phố thăm tôi - người con một của bà.
Mẹ tôi vốn là một người sắc sảo, một mình nuôi tôi khôn lớn, và quyết định đồng ý cho tôi cưới chồng xa cũng khiến mẹ tôi mất ăn mất ngủ vì đã chấp nhận cho tôi đi xa trong 4 năm tôi còn học hành. Hơn 4 năm sau tôi sinh 2 đứa mẹ tôi từ quê vào thăm tôi khoảng 4 lần, còn lại thì tết tôi có cùng chồng và mấy cháu về thăm mẹ. Tôi biết mẹ tôi bực mình từ lúc vào thăm tôi khi tôi hạ sinh đứa thứ 2 mà bà không nói. Đến những lần sau này thì tức nước vỡ bờ... và chuyện tôi không muốn cũng tới.
Mẹ tôi và mẹ chồng cãi nhau một trận to khiến tôi và chồng không biết làm thế nào. Hết cãi nhau thì vò đầu nhau khiến tôi và chồng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cố gắng kéo hai người ra nhưng vẫn không tài nào để họ thôi. Mẹ đẻ tôi thậm chí đòi lên phường tố cáo mẹ chồng tôi lăng mạ và hành hạ tôi. Còn mẹ chồng thì bảo "đi thì đi, tôi đâu có sợ"... Khi hai người chuẩn bị đi lên phường, tôi và chồng tôi đã hết sức can ngăn lại. CUối cùng tôi đành thuê khách sạn cho mẹ tôi ở và chỉ biết ôm mặt khóc. Chồng tôi thì xin lỗi tôi ríu rít. Bố chồng, anh chồng đứng ra can ngăn từ đầu cũng phải đóng cửa xấu hổ với hàng xóm....
Chuyện cũng cách đây 1 tuần, và giờ thì tôi đang ở trọ cùng 2 đứa con nhỏ còn mẹ tôi thì đã về quê dù hết sức bắt tôi về cùng bà. Tôi thấy không còn mặt mũi để gặp ai cả. Giờ bên cạnh chỉ còn chồng tôi đang quằng lưng làm việc vì tôi vẫn đang chăm con nên chưa đi làm lại được. Tôi không biết còn cơ hội nào cho tôi để quay về nhà mẹ chồng xin lỗi bà nữa không dù tôi biết bà rất ghét tôi... Tôi có nên làm điều đó không để lòng tôi thanh thản? Tôi thấy buồn và xấu hổ vô cùng cực...