Sau 1 cú bát tai như trời giáng, tôi đã bị con trai út và con dâu cho ra khỏi nhà. Giờ tôi chính thức về sống với con trai đầu với một mớ hỗn độn trong lòng.
Xót xa và đau đớn vô cùng khi tôi ngồi đây, gõ lạch cạch những lời tâm sự của mình cho kênh phụ nữ với mong muốn được bạn bè, chị em gần xa đồng cảm. Dù tôi biết đọc giả của trang mình có rất rất nhiều cô gái đang là con dâu, đang sống chung với mẹ chồng, và đặc biệt có những ác cảm về những người mẹ chồng. Tôi sẽ vẫn kể câu chuyện của mình ngoài mong muốn được đồng cảm, cũng hy vọng người con dâu trẻ sẽ có những nhận thức khác hơn về mẹ chồng.
Khi chồng tôi còn sống, chúng tôi vẫn ở chung nhà với con trai cả. Nhưng khi chồng tôi mất, cậu con trai út muốn đón tôi về ở chung, phần vì vợ chồng nó làm ăn phát đạt xây được nhà rộng lớn, phần vì muốn tôi sống thoải mái hơn (theo lời con trai tôi).
Nhưng kể từ ngày về sống chung, tôi mới phát hiện ra con trai tôi cực nghe lời vợ. Từ tất cả những chuyện lớn bé, con trai tôi đều răm rắp nghe theo. Cả chuyện sắp xếp phòng ngủ cho tôi ở cạnh phòng cháu tôi cũng là ý của con dâu. Tôi cảm thấy vô cùng buồn bã khi nghe những lời con dâu nói với con trai tôi. Con dâu tôi bảo: "Rước mẹ anh về đây là để giúp việc nhà, để trông cháu, chứ em thấy anh để mẹ thảnh thơi như thế, rước về để làm của nợ à". Xuýt chút nữa tôi đã ngã xuống cầu thang khi nghe những lời con dâu tôi nói...
Sau lần ấy, tôi tỏ rõ buồn bã và muốn về nhà con trai lớn ở. Con trai tôi một mực ngăn không cho và xin tôi ở lại trông cháu giúp. Thương con cháu tôi cũng cố gắng. Nhưng được 2,3 hôm con dâu tôi lại phàn nàn. Cuối cùng giận quá, trong một lần con dâu nói hỗn tôi, tôi đã tát cho nó một bạt tai.
Tôi chẳng hiểu cơ sự thế nào mà sau chuyện đó, con trai tôi mặt đanh lại với tôi. Nó luôn nói chuyện không có kính ngữ với tôi. Tôi hiểu rằng có thể sau cái tát con dâu tôi đã nói gì đó. Cuối cùng, trong bữa ăn tối tôi đề cập vấn đề và được con dâu tôi phán một câu: "Mẹ thấy ở được thì ở, không thì mẹ chuyển về nhà anh hai mà ở". Con trai tôi ngồi bên cũng bảo: "Mẹ khó tính quá đấy"... Thế rồi tôi đành xếp quần áo và đi trong tủi hờn.
Tôi, năm nay 46 tuổi. Không lẩm cẩm đến độ nói năng hay hành động bất cẩn, và đến bây giờ nếu quay lại tình huống ấy, tôi vẫn sẽ tát con dâu tôi vì tội hỗn. Chỉ là tôi cảm thấy buồn vì coi như mất cậu con trai út của mình. Và đến nay hơn 1 tháng, tôi vẫn chưa thấy cuộc gọi nào từ nó. Tôi thất bất lực vô cùng.