Nói là nói thế thôi, chứ chàng chưa nói chính thức thì em vẫn còn lo lắm. Mà nghĩ đi nghĩ lại em cũng thấy chuyện tình cảm của mình nhanh thật, có gần 3 tháng nghỉ hè thôi mà. Không sao, em quyết trong thời gian này phải làm cho chàng nói ra được.
Nếu, giả sử nếu, có một lý do gì đó xảy ra, làm cho buổi buổi diễn không thực hiện được, hoặc thay người, hoặc đàn hỏng, hoặc khán phòng có chương trình khác, hoặc vì bất cứ điều gì, con cũng không nên buồn không nên thất vọng nhé, bố hy vọng buổi biểu diễn của con sẽ thực hiện được và thành công, bận gì thì bận, bố cũng đi dự
Rồi rất nhanh, tôi đẩy anh ra và đi sang phòng các con. Thực ra tôi chẳng suy nghĩ được điều gì cả, tôi đang trốn anh, trốn cái trớ trêu hiện tại. Bấy lâu nay tôi đã vạch ra ranh giới, nên tôi yên bình ngủ bên cạnh anh, trên chiếc giường đã có ranh giới.
Tôi nghiêng hẳn người sang phía anh, nhìn chăm chú với cái nhìn yêu thương vào gương mặt mà gần như tôi thuộc từng nét này, tưởng rằng đã xa tôi vĩnh viễn, thì giờ lại gần ngay sát bên tôi.
Tôi nuốt ực một ngụm nước cho cục tức nó tọt xuống cổ, nếu không tôi hất cả cái ly nước vào mặt cô ta mất. Thân tôi sao lại phải để cho một người đàn bà phá hoại gia đình mình, giờ lại ngồi đây lên giọng giảng giải mình cách giữ gia đình.
Những lời cuối cùng giọng tôi bắt đầu cao lên, lần này thì tôi là người lao ra khỏi phòng, xuống bếp và bắt đầu khóc. Một lúc tôi nghe tiếng chân chồng tôi đi vào, tôi còn không đủ sức đứng dậy để đấu khẩu với chồng như tôi muốn.
Để đi được trên con đường hôm nay, tôi đã phải dẫm chân vào gai nhọn, vào than nóng, tôi đã để cho mình đau nhất có thể... Chứ không phải bỗng một ngày, tôi mạnh mẽ và bước đi trên con đường đầy hoa này như các bạn nghĩ đâu.
Nếu một ngày bạn gửi tin nhắn cho chồng với nội dung: Em Yêu Anh thì đức lang quân của bạn sẽ phản ứng như thế nào? Hãy cùng chia sẻ với những trải nghiệm của các chị em nhé!
Mưa đến đâu mát mặt đến đó thôi em, cuộc đời chẳng có gì đảm bảo chắc chắn hết.... mắt nhắm mắt mở mà sống, không lại cứ sốc như gái mới lớn thế này khổ lắm.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, tôi vẫn ít nói ít cười, nhìn bề ngoài vợ chồng tôi vẫn bình thường. Chỉ có đêm xuống, đêm chứng nhận sự lạnh lùng xa cách, đêm biết vợ chồng đã không còn là vợ chồng nữa.
Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm. Thế nhưng có một số chị em với những ‘đặc tính’ không mấy có lợi cho hôn nhân, lại không biết điều chỉnh nên đã tự tay ‘đốt nhà’ mình.
Chồng không đẹp trai, chỉ là kiểu người vừa phải, nam tính. Chồng ăn mặc lịch sự, gọn gàng, chỉn chu, đi xe bình thường, chồng sẽ lẫn vào đám đông hàng nghìn con người đang nhấp nhô trên đường với chiếc mũ bảo hiểm ngự trên đầu.
Nga cứ suy nghĩ mãi về những việc xảy ra gần đây, rõ ràng là có chuyện gì đó từ gia đình C, khiến cả nhà họ thay đổi thái độ với Ken. Cô gọi điện hẹn gặp Hạnh - vợ Bình ra ăn trưa ở một quán cơm văn phòng gần cơ quan. Hạnh rất ngạc nhiên khi nghe cô gọi, con bé nhận lời ngay...
Nga nói chậm, rõ ràng, nhấn mạnh những chỗ cần thiết, dù nước mắt vẫn rơi (từ lúc hắn đánh cô, không hiểu sao nước măt cô cứ chảy mãi...), nhưng cô không khóc.... nói đến đây, cô thấy họ cúi nhìn xuống đất...
Nga nuốt vội hai viên thuốc với chai nước lọc chồng cô đưa trước khi về, Nga mệt, nhưng không dám nhắm mắt, cô sợ mất con khi hành lang bệnh viện người ra vào liên tục.
Tôi phải chứng kiến sự đau đớn của người vợ đã yêu thương, tin tưởng tôi khi biết sự thật. Tôi nhìn đứa con gái chưa đầy 3 tuổi vẫn ngây thơ không biết chuyện gì đã xảy ra giữa bố mẹ nó. Tôi xấu hổ không dám nhìn mặt bố mẹ hai bên và người thân.
Những ngày dọn ra ngoài ở là những ngày Nga bị khủng bố liên tục ! Chồng Nga gọi cho cô bất cứ lúc nào anh ta thích, chỉ cẩn cô không nghe (vì không phải lúc nào cũng nghe được) là anh ta phóng đến nhà, chỉ để kiểm tra xem cô có nhà không